Ngày trước, hồi còn chưa mở công ty mình cũng hay sến sẩm theo kiểu nhân trị như này. Sau kinh doanh rồi mới thấy nội dung dưới nó ở một cái vũ trụ khác mà tôi gọi là "có của ăn của để", "thừa giấy vẽ voi". Thân mời cả nhà cùng đọc:
"NHÂN SỰ RỜI ĐI KHÔNG PHẢI LÀ MỐI NGUY – MỐI NGUY NẰM Ở CÁCH CHÚNG TA TIỄN HỌ"
Làm Nhân sự đủ lâu, tôi học được một điều: người ta nghỉ việc không khiến tổ chức sụp đổ. Nhưng cách tổ chức tiễn họ – đôi khi lại làm lung lay những người ở lại.
Tôi từng tiễn nhiều đồng nghiệp. Có người nghỉ sau vài tháng. Có người đã gắn bó 5-7 năm. Nhưng điều khiến tôi day dứt không phải là số năm họ làm việc, mà là những lần họ ra đi… trong lặng lẽ.
Không buổi tiễn biệt. Không lời cảm ơn từ cấp quản lý. Không email chia tay chính thức. Chỉ là vài thủ tục bàn giao, một email “xin nghỉ” được forward lại, và rồi... họ biến mất.
Và chúng tôi – những người làm Nhân sự – đứng ở giữa. Một bên là thủ tục. Một bên là cảm xúc. Làm sao để nhân viên rời đi một cách êm đẹp? Làm sao để đội ngũ ở lại không cảm thấy lạnh lùng đến vô tâm?
Có lần, sau khi một anh quản lý kỳ cựu nghỉ việc, tôi nghe thấy một bạn trong team thì thầm với đồng nghiệp:
“Anh ấy từng ở lại thời công ty khó khăn nhất. Giờ nghỉ cũng chỉ lặng lẽ thế thôi sao?”
Tôi hiểu. Đó không phải sự trách móc. Đó là nỗi thất vọng. Và nó không đến từ người đã rời đi – mà đến từ những người vẫn đang ở lại.
Chúng ta nói nhiều về việc "giữ người". Nhưng đôi khi, việc "tiễn người" lại quan trọng không kém.
Bởi cách chúng ta tiễn ai đó chính là thông điệp mà tổ chức gửi đến tất cả những người còn lại:
"Bạn có được trân trọng không? Khi không còn gắn bó, bạn có còn được nhìn nhận là một phần của chặng đường này không?"
Là người làm Nhân sự, tôi không mong có tiệc chia tay rình rang. Nhưng tôi tin rằng một lời cảm ơn đúng lúc, một email nội bộ trân trọng đóng góp của người rời đi, hay chỉ đơn giản là một cái bắt tay thật chặt – cũng đã đủ để giữ lại niềm tin.
Người nghỉ việc không phải một con số trên báo cáo. Họ là một phần ký ức, một phần văn hóa, một phần lịch sử của tổ chức.
Chúng ta vẫn có thể thay thế vị trí. Nhưng không ai có thể thay được cách mà họ từng sống và cống hiến ở đây.
Và nếu bạn là người làm Nhân sự, hãy nhớ:
Nghỉ việc không phải là kết thúc, mà là một phần trong hành trình phát triển của con người. Hãy giúp họ rời đi bằng sự tử tế – để những người ở lại tiếp tục ở lại, bằng niềm tin.
Nguồn: (Tâm sự của một người làm Nhân sự)
Nguyễn Hùng Cường