Sau cái vụ Sinh viên FTU với 1000 usd, tự dưng tôi quan tâm tới KPMG với bigfour. Chả biết thuật ngữ này là gì mà dân FTU hay nói và tự hào thế. Vậy là tìm hiểu và tôi có một loạt các bài về KPMG cũng hay, mời các bạn cùng đọc. Trước đó mời bạn đọc bài: KPMG carrer day – cảm nhận 1 sinh viên đi dự.
Đường đến KPMG – Chuyện bây giờ mới kể!!!!
Hy vọng chúng ta sẽ có được cái nhìn tổng thể về KPMG
Bài được sưu tầm từ internet.
Tôi đến KPMG lần đầu...
Lục tục chuẩn bị, nào là quần áo nhé, giầy giép nhé (vì KPMG nổi tiếng là khắt khe chuyện ăn mặc khi đi phỏng vấn, nếu mắc jean đến thì cứ gọi là out luôn đi rồi). Mình quen đi giép bệt, giầy bệt và đó là sở thích vì có thể đi và chạy được rất nhanh, nên mình chẳng có đôi dép cao gót nào sứt (quá 3 phân). Thế là mượn, cả tuần đi chọn vải may quần áo, thế mà tới khi mặc bị bọn bạn bảo màu quần già (thế mới đau), nhưng đó có vẻ là sự già cố tình. Mình chưa đi đôi dép nào cao đến thế. Đã thế cả buổi sáng phải thuyết trình, đứng và chờ đợi--> mệt muốn đứt hơi.
Chiều lên Vietcom Bank (vì KPMG ở đấy), ấn tượng đầu tiên là gì nhỉ? Họ để tiền toàn những sấp cao thật là cao, giày thật là giày và mình tự hỏi an ninh ở đây chắc tốt lắm, vì tiền để kiểu đấy mà, hoặc dân VN rất hiền vì mình xem phim Mỹ có thấy ngân hàng nào để tiền kiểu như "mời" thế đâu. Và VCB cũng thật nhiều cầu thang máy, có cả hướng dẫn lên từ tầng mấy đến tầng mấy thì đi thang nào (choáng), mình lơ ngơ bấm đại 1 cái, vù lên tầng 16. Bước ra khỏi cầu thang toàn mùi KPMG. Tại sao nói thế? Vì thứ nhất cách ăn mặc của nhân viên (lễ tân áo dài, tiếng Anh fluent), văn phòng bóng nhoáng, và có cách phối màu sắc kiểu logo của KPMG. Ngồi đợi, nhìn qua cửa kính vào phòng phỏng vấn thấy có cô bạn nào đấy đang vung chân múa tay (à quên vung tay thôi) rất "ngoạn mục", và interviewer thì cười phớ lớ, chắc dân Ngoại Thương đây mà (đối thủ số 1 của dân mình). Sao bọn nó tự tin thế nhỉ, đã thế lại còn đông nữa (cả bọn NT cũng bằng cả khoa mình đi rồi ấy). Nhìn cô ta mình tự nghĩ khi vào đấy mình có "vung tay" được như trên lớp thuyết trình không, và chỉ tự nhủ là thể hiện hết sức thôi. Chợt nhìn xuống tay mình thấy hình như mình đang run, nhẹ thôi, nhưng thật đáng ghét, vì rõ ràng đã bảo là đỗ hay không thì cũng the same kia mà. Tự thấy ghét mình kinh lên được, mà sao người ta hỏi cô kia nhiều thế nhỉ, đến cả tiếng đồng hồ rồi.
Ông phỏng vấn mình không thể gọi là Tây được vì ông ấy là Á thôi (Malaysia), tên ông ấy là gì mình nghe cũng chẳng rõ nữa dù được nghe đến 2 lần, mình nghe lạo xạo sang tên là "Bourbon" vì buổi sáng mình vừa làm thuyết trình xong về Bourbon (một hãng thời trang) và may thay cả buổi phỏng vấn không khi nào mình buột miệng gọi "Mr. Bourbon" như cái kiểu mình đi dạy học sinh, không thì đứt rồi. Ông ấy phát âm mình cố hết sức mới nghe được và luôn miệng nói "sorry" và "pardon?". Không hiểu sao cái từ "chellenge" mà ông ấy cứ phát âm thành "chance" làm mình có ít nhất 2 câu trả lời từ "challenge" mà thành "chance" mới chết. Nhưng được cái ông ấy vui tính và hài hước, làm mình quên là mình đang được KPMG phỏng vấn cơ đấy--> không run, và nói chung thể hiện hết sức mình có thể. Đầu óc không quá nặng nề về kết quả của buổi phóng vấn này. Nhưng khổ thay cho đôi chân của mình, nó đau và nhức quá, mình tưởng tong teo luôn rồi, tới nỗi phỏng vấn xong phải nhắn tin cho ocnuong "đến Nhà Hát Lớn cứu tao với, tao đau chân quá, mày mang cho tao đôi tông". Hik. Đêm qua lại còn đi chơi về muộn, con ocnuong bỏ mình đầu ngõ rồi vù về nhà, khổ nỗi khi đi lại quên mang chìa khoá, đã thế điện thoại lại còn hết pin, thế là đứng ngoài 1 tiếng đồng hồ, không vào được vì mấy cô cùng phòng lại còn đi chơi về muộn hơn mình, vứt luôn cái đôi giép đáng ghét kia đi và nhủ "tao sẽ không thèm đi mày lần nữa đâu, lần sau tao sẽ mua đôi khác chẳng thèm cao như mày". Vào trong nhà và biết là mình may mắn vì đêm nay ko phải đứng ngoài.
Buổi sáng nay đến trường gặp "giáo sư" Hương hỏi phỏng vấn ra sao, và mới biết là cả khoa đã có đến 6 đứa được nhận vào KPMG rồi cơ đấy. Nghe "giáo sư" nói thế mình cũng thấy buồn nếu mình không được nhận, vì không lẽ mình lại thua chúng nó. Chẳng biết còn lần sau để compose cái entry "Tôi đến KPMG lần 2" không? Thì cứ hi vọng, nếu không là KPMG thì có thể là một công ty khác, và có thể nó không là big fours.
http://vn.360plus.yahoo.com/nguyenanhhufs-uk/article?mid=163
Nếu bạn làm tuyển dụng hẳn bạn sẽ quan tâm đến thuật ngữ employee branding hay hr branding tạm dịch là thương hiệu nhân sự. Đó là một loạt những hành động để tăng hình ảnh thương hiệu nhân sự của công ty. Và những bài viết này chính là một trong những hoạt động như thế. Công ty càng to thì việc của bạn cần làm càng nhiều. Hy vọng các bạn sẽ không phải lầm vào tình thế chữa cháy như thế này: Thái độ của nhà tuyển dụng Vihajico - Ecopark
Em đọc bài này với tâm trạng ban đầu rất háo hức và tò mò nhưng không hiểu sao bị mấy lỗi chính tả của bạn ấy làm tụt hết cảm xúc =.=
Lỗi ở đâu thế em ?
“Giày giép”, “giép bệt”
“mắc” (mặc)
“giày thật là giày” (dày thật là dày)
v.v.
/:)