Nửa đêm, khuya lắc khuya lơ tôi nhận được email của 1 bạn đang tham gia khóa học: Hướng dẫn ứng tuyển và xin việc thành công. Bạn tâm sự khá nhiều:
"Thân gửi anh kinhcan,
Trước tiên em xin được chân thành cảm ơn anh vì đã bỏ nhiều tâm huyết tạo ra khóa học hữu ích cho sinh viên chúng em như thế này. Em đã đọc nhiều bài viết trên blog nhân sự của anh, và cảm thấy may mắn vì mình được biết đến chúng.
Đọc email của anh, em thấy nhều cảm xúc khó tả khi hôm nay có dịp được chia sẻ với anh về sự lựa chọn nghề nghiệp của mình. Nói đến nghề nghiệp thì cách đây hai năm, khi vừa kết thúc năm học đầu tiên tại trường đại học, em vẫn mông lung không biết sau này ra trường mình sẽ làm gì, chỉ mang máng nghĩ đến NHÂN SỰ, vì nó là tên cái ngành mình đang theo học. Thậm chí lúc đó em cũng không dám nghĩ là sau này mình sẽ theo đuổi nghề ấy nữa vì mình chưa có sự hiểu biết về nghề nghiệp, lúc ấy nghề nhân sự cũng chưa có gì nổi bật, rồi lại nghe đâu các anh chị khóa trên truyền lại rằng giờ kinh tế khó khăn, ra trường kiếm được việc làm là tốt lắm rồi, mong gì được làm đúng ngành đúng nghề. Và nghe đâu sinh viên Kinh tế Quốc dân ra trường toàn mang bằng vào NGÂN HÀNG xin việc.
Lúc ấy em chỉ biết tự nhủ rằng: thôi cứ học đã, chuyện ý ra trường tính sau, nghề nghiệp còn là do duyên nữa, người ta chẳng có câu "nghề chọn người" đó thôi...Hai năm trôi qua, sau quá trình tham gia CLB và một số buổi offline hướng nghiệp, dần dần thời gian cũng hé lộ cho em con đường nghề nghiệp mà em có thể theo đuổi, không đâu xa vẫn là cái nghề về lao động, về con người mà em đang theo học. Nhưng giờ đây, trong hình dung của em đã có cái nhìn hướng đến thực tế bên ngoài cuộc sống: Làm nhân sự là làm gì? Đó là làm về tuyển dụng này, đào tạo này, chế độ lao động, lương thưởng, xây dựng hệ thống, hay làm công tác hành chính nhân sự tổng hợp nữa...
Những buổi Ofline hướng nghiệp đã làm rõ hơn cái định nghĩa về "làm nhân sự" cho em-một cô bé vẫn còn mơ hồ về tương lai của mình. Qua những buổi giao lưu như thế, được nghe các anh chị đi trước (hiện đang là trưởng phòng nhân sự) chia sẻ về những trải nghiệm về nghề nghiệp của mình, những câu chuyện ấy đã nhen nhóm trong em một tình yêu đối với nghề NHÂN SỰ. Em cảm thấy thích cái ngành nghề mình đang theo học, cảm thấy hình như mình đã chọn đúng rồi đấy, cứ thế mà theo thôi, không phải ngó dọc ngó ngang gì nữa.
Em cũng biết được rằng với sinh viên mới ra trường thì làm TUYỂN DỤNG là mảng dễ nhất trong Nhân sự. Vậy là thêm một rõ hơn hướng đi, em sẽ bắt đầu nấc thang đầu tiên trong nghề nhân sự của mình với vị trí nhân viên tuyển dụng, rồi sẽ đi sâu hơn... Định hướng có vẻ ổn rồi, xác định được niềm yêu thích, giờ đến việc nhìn lại xem độ phù hợp của mình với nghề là bao nhiêu.
Và đây, đến giai đoạn rắc rối. Nghĩ lại các anh chị làm nhân sự đi trước chia sẻ, em thấy ai cũng dễ thương, thân thiện nhiệt huyết và sâu sắc. Ở họ có một đặc điểm chung là giao tiếp rất tốt, năng động và am hiểu tâm lý con người nữa. Em thấy hơi lo, vì mình thuộc nhóm S, sống hướng nội, lại hơi ít nói và rụt rè, liệu có thể đi tới vị trí kia không, liệu có làm được như thế không?
Em thấy ngưỡng mộ các anh chị ấy lắm, vẫn cứ thích nhân sự lắm nhưng cũng lo nhiều lắm. Không biết sự lựa chọn của mình đã đúng chưa?
Liệu rằng mình có khắc phục được hết những hạn chế của mình để phù hợp với yêu cầu công việc hay không, em sợ rằng mình non nớt sẽ mắc quá nhiều lỗi... Nhưng còn sợ hơn nữa là bị hòa vào sự nhạt nhòa của dòng người chỉ vật lôn với công việc để kiếm sống qua ngày mà không có tình yêu với nó. Em không biết cần lấp đầy bao nhiêu tình yêu với nghề nữa để vượt qua được những nỗi sợ hãi kia. Một năm nữa ra trường, em tự hỏi có lẽ đây là thời kì khủng hoảng tinh thần của sinh viên chăng?
Chưa làm gì nhưng cứ lo xa với lo gần. Làm sao để làm được việc đây? Biết là phải học hỏi nhiều nữa để có kỹ năng làm việc tốt nhưng sao vẫn thấy sợ quá anh ạ :(((((.
Em đã tìm được định hướng công việc cho mình nhưng vẫn đang quanh quẩn với những nỗi lo sợ vẩn vơ như thế ấy...!!!
Em,"
Đọc mail xong, do là nửa đêm gà gáy nên tôi viết nhanh mấy dòng mail trả lời bạn:
"Hi em,
Em có mấy câu hỏi:
1. Em thấy hơi lo, vì mình thuộc nhóm S, sống hướng nội, lại hơi ít nói và rụt rè, liệu có thể đi tới vị trí kia không, liệu có làm được như thế không? Em thấy ngưỡng mộ các anh chị ấy lắm, vẫn cứ thích nhân sự lắm nhưng cũng lo nhiều lắm. Không biết sự lựa chọn của mình đã đúng chưa?
2. Làm sao để làm được việc đây?
Anh có mấy trả lời thế này:
1. Lựa chọn có đúng hay không là do em. Tính cách có thể sửa. Nếu em thực sự không thích làm việc với con người và không thích giao tiếp thì em nên chọn nghề khác đi em ạ. Nghề nào nó ít giao tiếp ý.
2. Em muốn làm được việc thì phải đắp cho mình đủ năng lực nghề: http://blognhansu.net/2012/10/29/nang-luc-cua-vi-tri-chuyen-vien-nhan-su/
Chúc em thành công,
Anh,
HC"
Gửi mail đi rồi đọc lại thấy mình vô tâm quá. Viết vội như vậy thì chắc bạn lại bối rối thêm. Thế là tôi liền lên blog viết vài dòng. Liệu một người tính cách nhóm S, sống hướng nội, lại hơi ít nói và rụt rè, liệu có thể làm được nhân sự không ?
Với câu hỏi này, có 2 trường phải trả lời:
- 1. Tính cách nào ứng với nghề ấy: Vì thế nếu tính cách đã không phù hợp thì không thể làm giỏi nghề được. Cho dù có chọn thì sau này cũng chán nghề và bỏ đi làm nghề khác.
- 2. Tính cách chỉ là 1 yếu tố trong năng lực nghề. Tính cách có thể sửa được. Cho nên người nào kiên trì sửa đổi thì sẽ thành công.
Tôi thích cách trả lời 2 hơn. Và tôi tin bạn của tôi cũng thích cách đó. Tiếc là mail trên tôi có hơi hướng trả lời theo cách 1. Khi bạn đã quyết định chọn Nhân sự như là một điều gì đó thiêng liêng thì bạn sẽ phải thay đổi bản thân nếu như bạn chưa phù hợp. Vậy lộ trình thay đổi sẽ như thế nào ?
Có lẽ bạn của tôi sẽ phải rất vất vả. Hướng dẫn cách tiếp cận với nghề nhân sự, tôi có thể làm được ( nghenhansu.net). Còn hướng dẫn để thay đổi tính cách quả là khó. Thật không dễ dàng gì để biến đổi một người đang rụt rè, hướng nội, hơi ít nói thành 1 người hoạt bát, nói năng linh hoạt, hướng ngoại.
Chả còn cách nào khác ngoài việc lên một kế hoạch để đắp đầy phần thiếu cả. Tự dưng tôi lại nhớ đến 1 bạn gái nhỏ (lớp 10 lên 11) ở khu dân cư tôi đang ở. Bạn cũng ít nói, hướng nội, rụt rè và ngoại hình cũng không được ưa nhìn lắm. Để thay đổi bạn gái đó, cứ có hoạt động đoàn đội, tình nguyện nào tôi đều gọi đi. Trong những buổi tình nguyện như vậy, tôi giới thiệu bạn với mọi người và nhờ mọi người chủ động làm quen với bạn. Đến hè, tôi giao cho bạn phụ trách một hoạt động trong chuỗi các hoạt động sinh hoạt hè dành cho các em thiếu nhi. Để bạn cùng tham gia vào lập kế hoạch, hỏi ý kiến của bạn, chia sẻ những cách khắc phục điểm yếu (ví dụ như cần phải nói to hơn, dồn không khí từ dưới bụng lên khi nói). Dần dần, tôi thấy cũng có sự thay đổi. Tất nhiên là không nhanh. Nhưng có thay đổi là tốt rồi.
Nêu ra ví dụ ở trên, điều tôi muốn nói là: chỉ có những trải nghiệm thực tế mới có thể thay đổi được thái độ của con người. Do đó bạn của tôi nên:
- Tham gia những khóa học tẩy não, tư duy tích cực, nâng cao những kỹ năng nghề như giao tiếp, thuyết trình.
- Tham gia thật nhiều những trải nghiệm hoạt động thực tế như tình nguyện, câu lạc bộ đoàn đội hội ...
Tôi tin ai cũng có thể làm được Nghề Nhân sự nếu như họ tâm huyết và thực sự muốn thay đổi.
Thay đổi là ở bản thân, muốn thay đổi thì tự mình phải làm, phải đặt ra hành động cụ thể thì làm được thôi.. Trong cuộc sống cũng đầy rẫy những cơ hội để thay đổi bản thân, không phải cứ làm cái gì đao to búa lớn mới thay đổi. Đi xe bus thay vì ngồi một mình thì cố gắng bắt chuyện với người khác, Gặp cái gì chướng mắt thì nói toạc quan điểm của mình (trong trường hợp không ảnh hưởng tới sự an nguy của bản thân thôi nhé) chứ đừng giấu im ỉm trong lòng. Thích một người thì add friend, nói chuyện với họ. Nói tóm lại là luôn cố gắng vượt qua giới hạn của bản thân, cái gì mình chưa từng làm thì cố gắng push mình làm. Làm được lần 1 thì còn sợ, nhưng rất sung sướng, làm được lần 2, lần 3 vẫn sợ nhưng không run như lần đầu mà cảm thấy tự hào khoan khoái.. làm đến lần thứ 4, thứ 5, thứ 6 thứ n thì lại thấy bình thường, lúc ấy là nó thành bản chất của mình rùi ợ!!