Tui có nhỏ nhân viên làm gì cũng ghéc

Tui có nhỏ nhân viên. Tui với nó rất là xung khắc.

Nó làm gì tui cũng ghéc.

Tháng đầu nó vào, bộ phận tui có một dự án be bé. Nó xông xáo xung phong nhận việc.

Tui gạt phắt đi với lý do nó mới quá không đủ kinh nghiệm phụ trách.

Tháng thứ tư nó vào, bộ phận tui lại có một dự án khác. Dự án lần này to bự, có rất nhiều đầu việc, nhiều người cùng làm. Mỗi người làm một phần.

Nó lại xung phong nhận việc.

Lần này nó chuẩn bị rất ác.
Nguyên một tập tài liệu dày ba chục trang phân tích rất kỹ càng và chốt hạ bằng lời đề nghị “em muốn xin phụ trách đầu việc âm thanh”.

Rất tâm huyết rất nhiệt tình, nhưng rất tiếc cho con nhỏ, đầu việc âm thanh không phải đầu việc cần ưu tiên xử lý vào thời điểm đó.

Tui lại gạt phăng đi. Anh mày không cho mày tí việc nào hết. Ờ.

Tháng thứ bảy nó vào, một thằng lead nhóm bên tui xin nghỉ để về quê tiếp nhận gia sản của gia đình.
Tui hói cả đầu.
Thằng ấy lead ở đội sản xuất, đội đông mười mấy người, làm nhiều việc lắm. Mà quan trọng là đội nó mới quá, nó nghỉ một phát tui không kịp bồi dưỡng ai để lên thay.

Nhưng anh mày đâu có sợ.

Tui xử lý rủi ro nghỉ việc đó như một dự án bình thường.
Ngồi check lại xem nó đang nắm những việc gì, chia nhỏ ra thành vài nhóm việc đơn giản hơn, rồi tạm thời giao cho các nhân sự khác kiêm nhiệm.
Còn hai nhóm việc không chia được cho ai thì tui cầm tạm rồi từ từ tìm người phù hợp.
Hơi vất vả nhưng chả sao.

Con nhỏ loi choi kia sau vài tháng im lìm, lại tiếp tục sống dậy xung phong.

Lần này nó rút kinh nghiệm, đưa tui có ba trang giấy thôi. Kèm chú thích rằng đó chỉ là bản tóm tắt.
Nó xin một trong hai đầu việc đang ế ở chỗ tui.

Nó nhắn, anh ơi, em thật sự không ngại việc đâu ạ.

Tui im lặng một lúc cho có vẻ chảnh, rồi gọi nó vào phòng họp trình bày.

Nó nói nhanh lắm. Nhanh, nhiều, chỉ sợ tui tông cửa bỏ đi không thèm nghe thêm.
Tui còn tưởng nó tự tin vô địch thiên hạ rồi, cho đến khi đang nói thì nó hụt hơi tắt tiếng.

Mặt nó đỏ bừng lên, lắp bắp mãi mà không nói tiếp được nữa.

Tui không nhịn được cười.

Tui cười tí thôi xong mặt nghiêm lại ngay. Giữ vững hình tượng síp sòng lắm.

Tui rất ra vẻ, bảo nó, giờ anh hỏi mày ba câu, mày cân nhắc rồi trả lời.

Một, lát anh sẽ gửi cho mày một bản lộ trình với đầy đủ yêu cầu, thời gian, những người phối hợp. Mày có cam kết bám sát được không?
Nó gật.

Ok, thế hai, báo cho anh ngay khi có bất kỳ tình huống phát sinh nào. Anh cần nắm rõ tình hình. Không lấp liếm không chậm trễ. Mày làm được không?
Nó gật tiếp.

Thế ba, sẵn sàng nhận việc ngay chưa?
Nó có rõ to.


Sau này, khi làm việc chung nhiều hơn, nó mới thủ thỉ,
Em sợ anh lắm. Giờ vẫn sợ. Mỗi lần muốn xin anh cái gì em hốt lắm. Mấy lượt xung phong nhận việc cũng thế.
Anh từ chối xong, em mất lòng tin cực.

Tui đáp, mày chỉ sợ được ở ngoài cái mồm.

Nó cãi, em sợ thật không nói quá.

Mà em nghĩ cùng lắm thì bị cha N ghét, bị cho nghỉ việc thôi. Nhưng nếu ăn may thì sao? Em sẽ có một cơ hội lớn.

Và em có cơ hội đó thật!

Nguồn: Fanpage Chà

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *