Thức tỉnh đi các thanh niên – tôi trả lương cho các bạn để làm gì vậy?

THỨC TỈNH ĐI CÁC THANH NIÊN

Lâu lắm chẳng viết mấy bài chia sẻ về công việc do bận chạy dự án, nên nay tiện thấy mấy chuyện mình cũng viết cho các bạn cùng tham khảo.

Không biết tự bao giờ các em sinh viên mới ra trường, các em mới đi làm vài năm lại tỏ ra lộng ngôn như vậy. Lộng ngôn từ cách hành xử, lộng ngôn trong câu từ. Dùng từ lộng ngôn để nói giảm nói tránh, nhưng nói trắng ra là láo.

Trên đời này, có 1 loại người mà khi kiêu ngạo ít khi bị ghét, ngược lại, thậm chí còn được nể. Đó là những người TÀI GIỎI. Vì họ giỏi, nên họ ăn nói đôi khi ngông cuồng, tự cao tự đại. Nhưng nhìn vào thành quả họ có được, người ghét có ngứa mắt đến mấy cũng phải nuốt cục tức vào trong.

Hơn 20 năm trên đời, tôi chỉ gặp có 1 người như vậy. Đó chính là TÔI.

Phải, tôi chưa thấy ai ngạo mạn hơn tôi cả. Nhưng chính vì tính cách ngạo mạn và tự tin, khiến tôi luôn cố gắng và nỗ lực hết sức mình, để thực hiện những gì mà tôi tuyên bố. Đó là vì danh dự. Tôi cho phép người khác ghét tôi, nhưng không cho phép họ khinh tôi. Bằng bất cứ giá nào.

Hồi đi làm, tôi chuyên bật sếp và bảo vệ ý kiến của mình đến cùng. Đa số sếp tôi sai, nhưng ông ta nhịn tôi như nhịn cơm sống. Bởi vì mỗi lần ông ta nhịn, tiền lại chui vào túi ông ta. Nếu nhịn mà được tiền, thì tôi cũng sẽ nhịn như vậy. Bởi thế, sau mấy năm đi làm thuê quần quật, sống mái với nghề, ranh con nhưng toàn được làm sếp chỉ thiên. Tôi quyết định nghỉ việc, làm những thứ cho mình bởi 1 suy nghĩ:"Tại sao mình phải đi kiếm tiền cho người khác, trong khi mình có thể kiếm tiền cho mình nhỉ?"

ao tuong lam viec

Và thế là tôi đi kiếm tiền, mà không chỉ kiếm tiền đơn thuần, tôi luôn muốn kiếm THẬT NHIỀU tiền.

Trong qúa trình làm chủ, tôi có tiếp xúc và va chạm với nhiều kiểu người. Đã lâu tôi cũng ít khi tin vào những lời giới thiệu bản thân của các bạn sinh viên mới ra trường, hay mới đi làm:

- Em rất thích công việc ấy, em không có gì ngoài sự nhiệt tình. Em sẽ làm hết sức có thể.
- Em thích cá tính của chị, ngưỡng mộ chị, nên em muốn được là nhân viên của chị.

Rồi chỉ vào làm 1,2 tuần cái bộ mặt thật nó sẽ dần lộ ra. Các bạn trẻ rất LƯỜI, THỤ ĐỘNG, CHỈ THÍCH CƠM NẾP ĐÓNG SẴN. Yêu cầu lương tốt nhưng làm ít. Yêu cầu chuyên nghiệp nhưng bản thân làm việc hơn mèo mửa. Chưa xa rời công ty nhưng có tư tưởng phản. Tôi đều cho qua hết, và trả lương đẹp. Vì tôi cho rằng, tôi không cần phải là người dạy cho các em biết. Sau này, xã hội sẽ cho các em những bài học, đó mới giá trị với các em. Nói thật, để giết hay diệt một người nào đó, nó không quá khó. Nhưng tôi tin, thời gian sẽ vun đắp để các em cứng cỏi hơn.

Các bạn nhân viên đa số đòi bỏ việc để thể hiện cái tôi, làm mình làm mẩy, hay tỏ ra là mình tài giỏi. Hầu như ai xin nghỉ, tôi đều cho nghỉ khẩn trương, trừ khi có việc gia đình. Nhưng sau khi đồng ý cho nghỉ, lại xin quay lại làm việc, tôi gặp quá nhiều. Có bạn còn nói với tôi rằng:

- Ít ra em cũng được giải nhì Hoá quốc gia, em đâu phải !@#$%^&

Ồ, ôm cái giải ấy đi mà xin việc ở đâu thì đi em nhé. Chị không cần. Trong vai trò làm chủ, tôi chỉ quan tâm 1 việc thôi, BẠN CÓ LÀM ĐƯỢC VIỆC HAY KHÔNG, làm tốt tôi tự động nâng lương và thưởng, không cần phải nhắc. Đi xem ngoài kia, những con người đang lao động, họ vất vả đến nhường nào và lương họ được bao nhiêu?

Có 1 bạn trai, ra trường như 1 tờ giấy trắng, nói ngưỡng mộ tôi mà xin vào công ty làm việc. Tôi tạo điều kiện cho học nghề, khi còn chưa biết gì về kinh doanh, không biết kĩ năng giao tiếp tối thiểu là gì, chưa từng biết gì về thị trường. Học thì ngành kĩ thuật. Em nằng nặc đòi đi thị trường để chứng minh năng lực, khi đề xuất mức lương thì nói 10 triệu lương cứng, doanh số x%, phụ cấp abc ... Tôi nói em dựa vào đâu để đưa ra mức lương cứng ấy, thì em nói rằng:

- Em xem mức lương ấy dựa trên anh X, và anh Y làm ở Unilever, Acecook ... Lương của các anh ấy như thế ạ.

- Ồ, em so cùng công việc, nhưng em không so cùng vị trí. Cho chị hỏi, vị trí của em với vị trí của các anh ấy khác nhau như thế nào?

Chẳng có doanh nghiệp nào không muốn trả lương cao cho nhân viên cả, nếu họ làm được việc thì phải trả thật cao, thật cao, để giữ chân họ. Trả họ 200 triệu mà 1 tháng họ kiểm được mấy tỉ, trả nhanh còn kịp. Nhưng quan trọng các bạn có gì?

Hỏi các em có biết cái này cái kia không? Các em cái gì cũng nói BIẾT, nhưng lúc bảo làm, các em không thể làm. Vậy tôi trả lương cho các bạn để làm gì vậy?

Bao giờ các bạn trong vai trò làm chủ, phải trả đủ thứ tiền lên đầu, lúc ấy các bạn mới thôi ảo tưởng. Doanh số không phải là thứ doanh nghiệp đút hết được vào túi. Và chừng nào còn ấu trĩ như vậy thì chỉ có thể đi làm thuê thôi.

HÃY THỨC TỈNH ĐIIIIII

Nguồn Trâm Tạ: facebook.com/tram.ta.14/posts/1162791667125931

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *