Hôm nay, hắn bước đến văn phòng sớm. Hành lang bình thường hay rộn ràng tiếng nói cười đi lại, lúc này vắng lặng như tờ. Bên ngoài mưa rả rích càng làm cho cái dài hun hút bám lấy 2 bức tường. Hắn đến phòng của mình với tâm trạng không thể thoải mái được. Cơn ác mộng hôm qua vẫn còn lởn vởn trong đầu óc. Bật bài "Dòng thời gian" - vốn là bài ưu thích, hắn ngồi phịch lên chiếc ghế và nhớ lại cái giấc mơ làm hắn nửa đêm bật tỉnh, mồ hôi đổ như tắm. Mặc dù cái điều hòa lúc đó vẫn pho pho nhả các dòng khí mát lạnh.
Giấc mơ của hẳn là những tiếng "tút tút ....cụp". Hắn đang gọi điện cho ứng viên. Đặt lịch mãi mới ra được cái lịch của sếp bay từ bển về. Sếp "ok". Phòng ốc cũng "ok". Ứng viên cũng "ok" nốt. Vậy mà sao chả thấy ai đến. Sếp ngồi phòng bên, mặt rất lạnh lùng bảo trợ lý: "Em ra xem cậu Cường gọi ứng viên thế nào? Sắp đến giờ rồi mà chả ai đến?". Em trợ lý "dạ" một tiếng rõ to rồi đi sang. Em cũng không quên mang theo bộ mặt lạnh lùng điển hình của sếp. Hất hàm, em hỏi: "Anh Cường, tình hình thế nào? Anh đừng đùa với chính quyền nha. Hôm nay thể nào cũng có người bay từ tầng thượng tiếp đất không qua cầu thang đấy". Mồ hôi vã ra, hắn nuốt nước bọt cái ực: "Ừ! Được rồi. Anh đang gọi cho ứng viên đây". Hắn nhấc điện thoại lên, bấm số gọi và vẫn chỉ nghe thấy tiếng "tú tút ...". Vừa nghe tiếng "cụp", hắn thấy mình chơi vơi. La thất thanh "cứu tôi", hắn choàng tỉnh giấc.
Mở mắt ra, thấy cái điều hòa, hắn hết hồi. Tự lẩm bẩm "Mơ thôi" rồi lại ngủ tiếp.
Hắn đang cầm chiếc điện thoại lơ ngơ, tự dưng thấy bên tai có tiếng thánh thót của em trợ lý "Anh Cường, vào phỏng vấn đi. Ứng viên cuối rồi". Choàng tỉnh, hắn tất tải vào ngồi, mỉm cười thật duyên với ứng viên rồi ngồi xuống. Bên cạnh là sếp uy nghiêm đang ngồi ở giữa. Hắn bắt đầu các thủ tục phỏng vấn theo một cách hết sức chuyên nghiệp có thể. Đầu tiên là chào hỏi ứng viên, nói dăm ba câu hỏi han đường xá, thời tiết để ứng viên thoải mái hơn một chút. Sau vài ba câu hỏi thăm, hắn mời ứng viên uống nước và xin phép được bắt đầu phỏng vấn. Hắn giới thiệu sếp hắn rồi đến công ty và dăm ba điều về sự quan trọng của vị trí cùng với hi vọng rằng ứng viên sẽ phù hợp. Ứng viên lần này rất tốt, chuyên nghiệp và dường như phù hợp với vị trí. Hắn ưng cái bụng ghê. Nhìn sang thấy sếp cũng giãn cơ mặt đi nhiều. Phỏng vấn xong, về làm việc được một lúc. Hắn thấy cái mail của ứng viên. Hí hửng mở ra: "Em rất cám ơn anh Cường và công ty nhưng anh rất tốt và em rất tiếc". Trời.... Hắn thấy tối sầm lại, tiếng lanh lảnh bên tai của em trợ lý "Anh Cường ...", rồi lại thấy chơi vơi. Hắn lại la lên "cứu tôi" rồi choảng tỉnh giấc. Mồ hôi vẫn vã ra. Hóa ra là giấc mơ. Hắn đứng dậy, kiếm cốc nước uống rồi đi ngủ.
Màn hình nháy một cái, kéo hắn lơ mơ về thực tại. Hóa ra là mail của ứng viên đồng ý nhận việc. Hắn rú lên "ha ha. Ta đã xong 1 job (1 vị trí)". Hắn gọi lại cho ứng viên dặn dò một vài việc cần. Rồi thông báo cho các phòng ban về nhân sự mới để họ chuẩn bị. Thoát cái, thời gian ứng viên cũng đến, hắn đã gọi điện cho ứng viên trước đó hai hôm để đảm bảo ứng viên nhớ lịch. Ứng viên trả lời một cái ầm ờ lằm hắn hơi chột dạ. Nhưng tặc lưỡi, hắn nghĩ, ứng viên giờ chuyên nghiệp rồi, chắc không sao. Chờ chờ mãi, ứng viên chả thấy đâu. Hắn nóng như lửa. Hôm trước lỡ liên hoan vì hoàn thành job. Giờ lại gặp vấn đề sao ta ?. Nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua, cứ bốc điện thoại lên gọi cho ứng viên là hắn lại nghe thấy "tút ..... tút .....". "Cụp", hắn tự nhiên thấy mặt sếp cười nhăn nhở rồi lại chơi vơi. "Cứu...". Hắn bật dậy thêm lần nữa trên chiếc giường của hắn. Mồ hơi rơi, hắn nghĩ sao lại mơ mấy lần thế này. Mơ thế nào toàn gặp ác mộng. Hắn quyết định không ngủ nữa, bật đèn lên và nhìn đồng hồ. Giờ mới có 2h sáng. Thế là lấy cái điện thoại để lướt facebook.
Em lễ tân lay lay hắn "Anh Cường, có ứng viên ngồi chờ anh ở phòng họp. Anh làm gì mà cầm cái điện thoại tay cứ lướt lướt cái facebook mà chả nghe em gì thế?". Hắn bật ngước mặt lên, em lễ tân xinh tươi đang trước mặt hắn. "Ờ ờ! Xin lỗi em, anh không tập trung. Em để anh ra tiếp". Đi dọc hành lang ra phòng họp, hắn nhìn thấy ứng viên ở xa xa. Mở cửa phòng họp, hắn tươi cười "Chào em! Cám ơn em đã đến đúng giờ. Anh xin mời em đến phòng Nhân sự để làm thủ tục". Hắn cùng ứng viên đi đến phòng Nhân sự, chào anh em ở trong phòng, làm các thục tục về hồ sơ rồi dẫn xuống bộ phận cần người. Giờ ứng viên đã trở thành nhân viên thử việc. Theo quy trình hội nhập bài bản mà hắn đã duy trì, hắn yên tâm và khoai khoái vê tiếp tục công việc của mình: tuyển. Vừa ngồi vào bàn làm việc, quay ra đã thấy em trợ lý với khuôn mặt hằm hằm của sếp đứng bên cạnh. Em nói "Anh Cường à? Em nhân viên thử việc đã xin nghỉ". Hắn: "Cái gì? Vẫn ngon nghẻ mà em. Em ý nghỉ vì lý do gì thế?". "Mất hứng làm việc!". Em trợ lý hét vào mặt hắn và hắn thấy tối ùm với cảm giác chơi vơi lần nữa xuất hiện. Hắn la lên "Không ...". Bật người, mở mắt ra, hắn thấy căn phòng sáng ánh đèn của mình. Chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ ở dưới sàn nhà. Mồ hôi lúc này làm ướt chiếc áo ngủ, hắn thay áo, cầm chiếc điện thoại lên.
Đồng hồ điểm 5h sáng. Hắn quyết định không ngủ nữa mà ra ngoài tập thể dục, thư giãn và chuẩn bị đi làm...
Bài hát dòng thời gian vẫn đang vang lên. Ở góc bàn quen thuộc, hắn nghĩ về giấc mơ và nghề tuyển dụng của hắn. Ai mới vào nghề hẳn sẽ như hắn. Nghề này áp lực và rất dễ chán. Đôi khi là cả cái cảm giác nản chí nữa. Nghề này cần một trái tim bình thản và một tính cách kiên nhẫn trước những thử thách của chữ tuyển. Hắn tự động viên, thôi mạnh mẽ hơn, bền chí hơn và cắm đầu vào chiếc máy tính để chuẩn bị công việc. Chợt hắn thấy cái vỗ vai. Ngước lên, thấy sếp đang tươi cười đứng bên nói "Cường! Em làm tốt lắm". Hắn "Aaaa! Cứu ..."
Câu chuyện vui nhưng nhìn lại thấy giống mình đến thế!!!
Bài viết hay và chân thực quá anh ạ.
Đúng là ai làm tuyển dụng sẽ hiểu tất cả “những cơn ác mộng” này.
Đọc xong, em thấy hình ảnh của mình qua giấc mơ của ảnh :D
hahaha lúc đầu mới làm tuyển dụng còn bị stress vì bị UV bỏ bom suốt. LÀm được 1 thời gian cũng quen dần rồi suy nghĩ về việc UV thất hẹn nhẹ đi riết rồi quen chả nghĩ ngợi gì luôn =))). UV thất hẹn là do mình chưa biết cách truyền đạt tính hấp dẫn của công việc. Thời gian stress nghĩ lung tung thì ngồi nghĩ cách để UV ko thất hẹn nữa. Còn cuối cùng UV vẫn thất hẹn thì cứ coi chúng ta ko có duyên.