Sáng nay tự nhiên tôi thấy bài viết này về các bạn thực tập và thử việc. Đọc bài viết này sao tôi thấy đồng cảm thế. Chả là tôi đang có 1 vài bạn cộng tác viên hỗ trợ tôi dự án. Mọi người có biết gì không ? Tôi đang có cái cảm giác thế này ...
[ NỖI BUỒN HỌC VIỆC, NỖI ĐAU KHỞI NGHIỆP ]
Khi mới đi làm, mới học việc, mới thử việc.
Các bạn thường trách chúng tôi, sao không hướng dẫn các bạn tận tình.
Mà toàn là chỉ hướng cho các bạn làm, vứt một đống tài liệu cho các bạn đọc, nghiên cứu.
Với các bạn đó là một mớ rác rưởi và rẻ rách. Còn với chúng tôi hành động đó được coi là đặc ân, là vàng.
Bởi về sau này, càng về sau nữa của sự nghiệp bạn sẽ chẳng còn ai vứt cái gì rồi lại chỉ cách cho bạn nghiên cứu một cách chân thành nữa cả.
Các bạn luôn thần tượng những Doanh nhân giỏi, Giám đốc giỏi và những người nổi tiếng về Kinh doanh, Điều hành tài ba...
Các bạn luôn muốn được như họ, thế nhưng phải chăng các bạn nghĩ rằng: "Họ chưa bao giờ từng trải qua những tháng ngày như bạn?"
Xin hãy hiểu rằng, xã hội ngày một phát triển thì người có lợi nhất vẫn là các thế hệ sau với công nghệ, máy móc, tài liệu tràn lan cùng nhiều yếu tố khác nữa.
Các bạn chỉ biết kêu gào và tự nhận mình là người khổ nhất, vất vả nhất. Có khi còn vất vả hơn cả "Những doanh nhân lỗi lạc mà từng trải qua thời kỳ chiến tranh nữa".
Có người đã nói với mình rằng: "Thời chiến tranh dễ lắm, cứ đi học là được làm quan hết chứ không cạnh tranh như bây giờ thày ạ!"
Nói đi phải nói lại, các bạn thử đặt mình vào vị trí con cái các bạn sau này xem. Thường thì các bạn sẽ nói cuộc đời các bạn sướng hơn, hay cuộc đời con cái các bạn sướng hơn?
Tin tôi đi, chúng ta chỉ luôn học cách đổ lỗi cho người khác, đẩy cái khó cho người khác. Nhưng lại luôn nhận rằng mình là người có nhiều trách nhiệm và chịu khổ nhiều nhất.
Khi chưa thành công thì các bạn sợ khổ, kiên quyết từ bỏ bằng được kể cả quỳ xuống chân người ta để mong được sung sướng, đơn giản, nhàn hạ...
Nhưng khi thành công rồi thì các bạn lại kể cho các thế hệ sau rằng: Ui, mày tưởng ngày xưa tao sướng chắc. Tao phải thế này, phải thế kia, phải thế nọ...
Và càng những người ít thành đạt, thì lại càng đổ lỗi cho xã hội, đổ lỗi cho "quá khứ" nhiều hơn những người thành đạt.
Người chiến thắng, hay người giàu nhất phải luôn là các chiến binh, chiến đấu không bao giờ chịu khuất phục.
Chiến tranh cũng thế mà thương trường hay cuộc sống đều vậy. Không lội qua một quãng sình lầy thì làm sao hái được trái thơm ở bờ bên kia???
Có những chân lý cuộc sống rất đơn giản. Nhưng chẳng phải ai cũng chịu hiểu, để rồi lại quay lại đổ lỗi cho xã hội, cho cuộc đời và cho chính bản thân mình.
P/S: Nơi khiến cho tôi thành công nhất, trân trọng và đáng nhớ nhất chính là nơi đã từng chửi vào mặt tôi hàng ngày, hắt cả chậu nước vào mặt tôi và bắt tôi làm không ít việc nặng nhọc như culi mỗi ngày mà ở đó tôi không phải là 1 cửu vạn, mà là một sinh viên có tấm bằng Đại Học trong tay...
"Không khổ sao có sướng, không thất bại sao có thành công?
Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng gian khổ sẽ dành... đời sau...!"
TỈNH LẠI ĐI CÁC BẠN!!!
facebook.com/khat.vong
Các bạn cộng tác viên đợt này của tôi rất lạ. Khi các bạn mới vào, tôi đã bảo các bạn đăng ký và làm theo 2 chương trình đào tạo này của tôi:
- Nghề nhân sự: www.nghenhansu.net
- Đào tạo thực tập: www.daotaonhansu.net/thuctap
Hai chương trình này đều là những chương trình tâm huyết và có hướng dẫn cụ thể. Tôi trông chờ rằng các bạn sẽ tham gia, rồi sẽ hỏi tôi về các nhiệm vụ. Nhưng không. Mọi người có tin được không ? Lệnh của quản lý trực tiếp bảo tham gia chương trình này hẳn hoi mà các bạn không tham gia. Điều này thể hiện 1 điểm rất rõ là các bạn không có tinh thần học hỏi. Mà tôi thì không thích dậy những người không thích học.
Đúng là như thế thật. Các bạn không hề có tinh thần học hỏi. Bảo các bạn tìm hiểu gì các bạn cũng không làm. Toàn nghe rồi để đấy. Vài hôm hỏi lại là ấp úng chả biết gì. Tôi đưa tài liệu, các bạn cũng không đọc. Vậy thì làm sao tôi có thể hướng dẫn và chỉ bảo đây.
Thời điểm này, các bạn đang kêu ca tôi rằng: tôi giao việc nhưng không hướng dẫn. Kêu ca lại không phải với tôi mà là với người khác. Các bạn có muốn học đâu mà tôi hướng dẫn. Ngay cả cái việc muốn được hướng dẫn mà cũng không dám nói với tôi thì đúng là người chỉ biết đổi tại.
Rồi các bạn nói tôi khó tính và nghiêm túc. Trong công việc không nghiêm túc thì chả lẽ lại cười cợt ? Công việc mà không khó tính chả lẽ lại dễ dãi.
Tôi đã chuyển những bạn lười nhác thuộc team tôi sang người khác - cái người mà nói với tôi rằng tôi không hướng dẫn các bạn. Tôi muốn xem xem anh ta sẽ làm thế nào với các bạn. Cuối cùng thì tôi cũng đã được nhìn thấy cái tôi tiên liệu, các bạn đã mắc phải những lỗi đáng ra nếu các bạn làm theo những điều tôi hướng dẫn trong các chương trình trên thì đâu đến nỗi.
In các bạn cũng không biết in. In được thì in thừa cả đống giấy. Gửi mail cũng không biết gửi. Làm cái kế hoạch cũng không ra hồn. Hỏi về việc tìm kiếm thông tin cũng không ra. Ăn mặc thì luộm thuộm. Công việc bạn được giao cứ hỏi lại là không hoàn thành ...
Tôi nhớ, cô giáo hướng dẫn tôi từng nói: "cơ hội công việc đến đôi khi chỉ là do việc thay nước hoa cho cái bàn thờ của công ty mà thôi". Các bạn không chỉ lỡ đi cơ hội được học trước khi vấp ngã mà còn đang bỏ lỡ đi cả cơ hội việc làm nữa. Haizzz! TỈNH LẠI ĐI CÁC BẠN!!!
One thought on “Bạn cần gì khi đi thực tập, thử việc hay mới làm việc – nỗi buồn học việc, nỗi đau khởi nghiệp”