Hôm nay mời các bạn cùng cảm nhận về KPMG carrer day qua bài viết của Cmankel - 1 người bạn tôi quen. Bài viết hay và sinh động.
Kc
Tôi đến KPMG lần đầu…
Đường đến KPMG – Chuyện bây giờ mới kể!!!!
8h Sáng nay 16/04/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội đã diễn ra hội thảo “ KPMG Career Day 2011”. Toàn bộ ghi chép sau đây là của một người vừa trốn về sớm từ đó.
Giới thiệu chút về KPMG : KPMG là một trong những tập đoàn đa quốc gia lớn trên thế giới chuyên về các dịch vụ tư vấn, kiểm toán, thuế, được thành lập vào năm 1870. Trải qua hơn trăm năm hoạt động, công ty này gần như đã “phủ sóng” toàn cầu, là một trong bốn công ty kiểm toán lớn trên thế giới ( thành viên của Big Four : 4 công ty kiểm toán lớn nhất thế giới ), giải thưởng đạt được vô số kể và là 1 trong 100 công ty được bình chọn là “best company to work” theo The Times. Nói tới đây đã đủ để thấy công ty quá hoành tráng, quá lý tưởng để làm việc phải không các bạn ? Thế nhưng yên tâm đi các bạn, dù to hay lớn tới đâu thì những lỗi nhỏ nhỏ vẫn mắc đầy và nếu con mắt ai cũng soi mói như mình thì chắc có lẽ thế giới này toàn lỗi lầm.
7h lóc cóc từ nhà đi ra bến xe Mỹ Đình, khoác ba lô trên vai mặt còn đang thiếu ngủ mắt nhắm mắt mở khước từ các lời mời xe ôm. Mình biết , hôm nào mà càng đông các ông xe ôm mời ngay từ nhà thì chứng tỏ hôm ấy mình đã ăn mặc tử tế. Nhảy vội lên chiếc xe 34 đông nghịt, chưa xuất bến mà nhìn trong xe toàn người là người, mắt đảo như bi thấy hàng ghế gần cuối còn trống, đặt người xuống êm ả tưởng chừng cứ thế mà tận hưởng, tranh thủ ngủ tiếp giấc nữa nào vừa gục đầu thấy 1 bà cụ, trên còn 3 anh thanh niên nữa nhưng chẳng có ai buồn đứng dậy. Vậy thì người đứng dậy là mình rồi. Thế mới biết đi xe bus có tránh xuống dưới đi chăng nữa thì cái số phải đứng thì vẫn đứng thôi.
8h kém 10. Xe vẫn còn ì ạch ở ngã tư Kim Mã mà 8h bắt đầu chương trình theo như ghi trong vé mời. Lúc ấy mình hi vọng là họ cũng cao su để chở mình rồi mới bắt đầu chương trình, cái ý nghĩ ấy loáng qua trong đầu. 8h10, đặt chân xuống ngã tư Hai Bà Trưng, Ngô Quyền, khổ cái đời sinh viên chẳng khi nào đặt chân vào Nhà hát lớn nên chẳng biết nó ở đâu, chỉ nhớ mang máng là nó nằm quanh bờ Hồ. Vận dụng hết cỡ “thiên lý nhãn” và uốn vài lần lưỡi để tìm đường tới Nhà hát lớn. Phía ngoài cổng đặt 2 cái banner xanh “ KPMG – career day” , vậy là đúng rồi, nhìn quanh vắng tanh, không lẽ chẳng ai quan tâm cái chương trình này hay là mình tới muộn quá họ về hết rồi ?
Bước qua bàn lễ tân đưa vé cho người soát và nhận 1 túi quà, đi sâu vào trong hội trường thấy đã khá đông đủ, chỉ còn 1 vài chỗ trống đằng cuối phần cho những kẻ “số đỏ” như mình, không biết tý có phải nhường ghế nữa không ? Thắc mắc tại sao hội trường đông đủ mà chưa bắt đầu hóa ra họ để dành nửa tiếng từ 8h – 8h30 để ổn định chỗ ngồi, ngó quanh thấy đúng là công ty lớn có khác, chuyên nghiệp từ chỗ để xe, người hướng dẫn vào chỗ ngồi và người đón tiếp đại biểu, người kiểm tra lại đội hình văn nghệ...mỗi người một việc.
Sau một hồi ổn định, bên tay trái hình như là 1 cặp nam nữ, không biết là bạn thân hay là tình nhân, đang xem xét túi quà và có vẻ mừng rỡ lên, ôi sô cô la. Xét lại phần quà của mình thì thấy 1 tờ phiếu đặt câu hỏi, 1 quyển giới thiệu về KPMG, 1 tờ “tại sao...KPMG” , 1 túi sô cô la. Tất cả đó bằng tiếng Anh và trình còi mình không dịch được. Thôi rồi, quả này chắc như vịt nghe sấm. Năm phút sau có 1 người vào ngồi bên tay phải, nhìn sang trái thấy đôi bạn nam nữ cũng ồ lên 1 tiếng , họ là bạn bè và thế là họ nói chuyện, ngay trước mặt mình, 1 người tai trái, 1 người tai phải, 2 bên qua lại như bạn bè lâu lắm mới gặp, thấy mình ngồi giữa qua vô duyên tôi đề nghị đổi chỗ với bạn bên phải. Ấy cái số, ngồi không yên thân nó khổ thế đấy. Cũng may chỗ này đủ ghế cho tất cả mọi người chứ không như xe bus.
Họ nói rất nhiều truyện, trường lớp, bạn bè, cả tiếng ta lẫn tiếng tây. Lùng nhùng mình không cố ý nghe nhưng cái lúc ngồi giữa nó bốp vào 2 tai nghe thấy hết rồi. Loáng thoáng có đoạn vé rồi học bổng KPMG...theo như nghe lỏm ( cái này là suy đoán không biết có thật không ) là các trường lớn có đoàn nhận vé về phát cho các sinh viên ưu tú, có thu thập danh sách sinh viên rồi xét bảng điểm, hoạt động xã hội và 1 bài khóa luận gì đó để xét học bổng 30 triệu mà được trao lúc gần cuối chương trình. Họ bàn tán xôm tụ vì có bạn họ là người lên nhận học bổng. Nhớ lại sự tích cái vé của mình, lang thang trên facebook, thấy 1 dòng quảng cáo KPMG, vào và ra cái form đăng ký tham dự, tính tò mò hiếu kỳ, thường thì thấy cái gì free là đăng ký hết. Điền 1 loạt thông tin tên tuổi ngày sinh, học vấn, công việc...rồi để trống phần trường học, không biết sao họ lại chọn gửi vé cho mình. Là lựa chọn ngẫu nhiên hay là thấy mình ghi cái gì đấy nó đẹp quá. Nếu là lựa chọn ngẫu nhiên thì cái vụ giao vé về các trường gọi là ngẫu nhiên sao được. Vẫn là các trường top được ưu tiên : Ngoại thương, RMIT, học viện Ngân hàng...và hình như chỉ có mình là sinh viên Thương Mại duy nhất mò lên đây hôm nay.
Mở đầu chương trình, chị MC xinh đẹp tuy có hơi mập 1 tý nhưng bộ quần áo công sở che đi rồi lên đọc “lady and gentlemen..” may quá cái này mình biết, mình nghe được giới thiệu các vị giám đốc, các CEO, chủ tịch khu vực Đông Nam Á hay Asia thì phải...Bài phát biểu khai mạc là của vị chủ tịch. Bắt đầu thấy nhức lỗ tai, khốn khổ cái thân tôi, tiếng Anh không chịu học, cũng may là có 1 dạo đi làm khách sạn nên hiểu lõm bõm.
Tiếp tới là video giới thiệu KPMG, là các giám đốc chia sẻ cảm nhận của mình, nói về công ty...và tất nhiên là bằng tiếng Anh và tất nhiên là mình cũng lại hiểu lõm bõm. Đại khái là công ty này to đấy, nghĩ lớn, “we think big..:” mà, không phải nhân viên làm việc ở công ty mà là sống theo khẩu hiệu của họ “live – learn – discover – achieve” ( theo ý hiểu của mình là : sống, học tập, khám phá và thành đạt).
Sau đấy là màn vũ đạo nóng bỏng của các cô chân dài trên nền nhạc Run to you. Một chút lỗi kỹ thuật hay sao mà các cô ấy ra rồi chưa thấy nhạc đâu. Gọi là các cô nhưng chắc chỉ tầm tuổi mình, nói chung là chân dài, trắng, áo phông kéo buộc lên cho nó hở rốn và bó ngực, quần ngắn ( con mắt mình nó làm sao ấy, nhìn rõ ràng là quần mà mình cứ tưởng díp vì nó ngắn quá không rõ đũng ở đâu ??? ). Lại nhớ tới 1 bài viết của bác nào ấy là bây giờ cứ phải quần ngắn, hở rốn mới là hot girl ?. Cái con mắt này nó còn thấy giữa chừng 1 cô nhảy xung quá áo rơi nút buộc, cái ào dài gần chấm quần nom như váy. Đánh giá cá nhân nói chung các cô nhảy thế là được, không biết cây nhà lá vườn hay là thuê ngoài. Nhịp không đều, điệu nhảy hết mà vẫn còn nhạc, cái đấy là lỗi của các cô ấy chứ không thể là của tập đoàn được.
Kết thúc màn nhảy, 1 anh dáng người thấp thấp tên Paul Hung bước ra “chào các em”. Nghe thấy tiếng Việt mà mừng hết cỡ thế nhưng sau khi chào xong anh ấy xin lỗi tiếng Việt không tốt, anh xin được phép nói tiếng Anh, hic thế là người nói tiếng Việt trong chương trình lại là Tây còn ta thì xổ với nhau toàn bằng tiếng Anh.
Sau khi anh ấy đi xuống là video giới thiệu 1 tuần làm việc tại công ty, thứ 2 thì họp, chiều relax, massage, thứ 3 có tiệc cocktail, thứ 4 học cắm hoa nấu nướng, thứ 5 là họp leader, thứ 6 là thi đàn ca văn nghệ, thứ 7, chủ nhật là các hoạt động thể thao dã ngoại và tình nguyện. Vậy là ngoài công việc chủ yếu ra thì các nhân viên công ty còn được trả lương cho các hoạt động vui chơi, giải trí ngay trong giờ làm việc của họ. Công ty có hẳn những khu riêng và có giám đốc riêng phụ trách những hoạt động như vậy. Ngẫm lại công ty Việt Nam mình tới khi nào mới trả lương cho nhân viên đi chơi đây ? Đoạn video được chị Hau ( chắc là Hậu ) dẫn, cũng toàn bằng tiếng Anh, may là mình nhìn được video với lại cũng biết lõm bõm từ nên hiểu được chị ấy giới thiệu ngày nào có công việc, hoạt động gì.
Đã hơn 9h30, theo lịch trình là 10h kết thúc..mà chương trình vẫn còn phần “quest and answer”, giao lưu giữa chương trình nữa, không biết họ làm thế nào đây ? Phần giao lưu ở giữa chương trình đó là họ cho 5 người lên nhảy mẫu bài Trống cơm rồi băt người chơi ( là khán giả giơ tay lên) làm theo y hệt. Không có gì đáng nói ngoài 1 anh nhảy sung quá, sai hết điệu va vào những người khác. Kết thúc là mỗi người được 1 túi quà đi xuống. Các nhân viên công ty lên chia sẻ quá trình vào KPMG, 1 chị làm từ năm 2007, 1 anh mới làm năm 2010 đều học bên Ngoại thương. Chị thì nói tiếng Anh còn bác lên sau xin phép được nói Tiếng Việt thay Tiếng Anh cho dễ trò chuyện. Theo như trong slide thì mình nhìn thấy còn rất nhiều các slide dành cho người chia sẻ khác chưa được chiếu, có lẽ là cháy chương trình nên cắt. Paul Hung lại lên nói với các bạn sinh viên là KPMG trông đợi gì ở họ, bí quyết để thành công là nắm vững background ( kiến thức căn bản ngành ) , tiếng Anh tốt, là kỹ năng giao tiếp “communication skills”, kết quả học tập “academic result”, “rounded students” ( cái này dịch là gì giờ nhỉ - thôi nghiên cứu sau vậy ?) Xong anh ấy nói "that's simple", nghe từ simple mà mình phải phì cười. Tóm lại buổi như hôm nay là chia sẻ, nói chuyện thôi, còn vẫn phải về nhà nộp đơn vào website : http://kpmg.com.vn/ , hạn cuối là 30/04 và 1 tháng sau sẽ phỏng vấn.
10h kém 10. Chuồn ra khỏi phòng, đi sửa máy ảnh, vì thấy đã quá đủ rồi, thêm tiếng Anh nữa hôm nay ngộ độc mất.
http://www.facebook.com/cmankel
Bạn muốn tìm kiếm thêm thông tin về các vấn đề Nhân sự. Vui lòng click tại đây để tìm kiếm thêm: http://kinhcan.net/ Đây là công cụ tìm kiếm được tích hợp tìm kiếm khoảng 30 site chuyên về nhân sự. Chi tiết vui lòng click tại đây: Kinhcan24's Search
Theo như bạn nói thì bài viết này sinh động, nhưng mình thấy rằng đây là 1 bài viết mỉa mai và châm biếm nhiều hơn. Mỗi ng 1 ý kiến nhg cá nhân mình cho rằng nếu bạn ko hiểu và ko thik thì cũng ko nên viết 1 bài viết như thế này!
Cám ơn bạn đã góp ý. Để Cương sẽ nói cho chủ nhân của bài viết biết.
Ngược lại, theo em thì bài này tương đối khách quan. Những gì tác giả nhìn thấy đều được mô tả chi tiết và chân thật, khiến chúng ta dù không chứng kiến nhưng vẫn hình dung được. Cái “mỉa mai” “châm biếm” ở đây không biết có phải vì tác giả đã tự “ngộ độc” tiếng Anh mà về sớm không?
Quay lại với KPMG, họ thể hiện sự chuyên nghiệp ngay từ việc họ bỏ tiền ra để thực hiện event này. Nhưng hạn chế có lẽ là phần áp dụng hơi rập khuôn, một vài điểm trong chương trình chưa thực sự phù hợp.
Em vẫn rất tò mò với phần quan trọng nhất là Question & Answer :P mà anh tác giả lại đi về mất rồi :D
@MAI HAn: Tôi thích những bài viết thế này! Những lột tả chân thực sẽ cho những người bên ngoài như tôi cảm thấy gần gũi, bình dị, dễ tiếp cận hơn. Những gì cứng nhắc thì những trang báo chính thống đã nói quá đủ rồi, nó chỉ càng làm ta cảm thấy tự ti trước những cái quá cao xa thôi. Blog là gì? đó là nơi chia sẻ quan điểm cá nhân, bài viết này không nói đến kiến thức sai hay đúng để ai phán xét cả, đó chỉ là cảm nhận cá nhân bình dị, bạn có quyền thích hoặc không chứ không có quyền cấm hay khuyên răn ai đó bày đặt quan điểm cá nhân trên blog cá nhân của họ, đúng không?