1. Phận sếp mới vào nên nhân viên không ưa ngay, nên khó bảo.
2. Hôm nào giao việc, hướng dẫn rõ ràng, tẽn cũng dạ dạ em hiểu, hẹn deadline các kiểu, trong lúc làm cũng không hỏi han thêm gì. Đúng hôm deadline đưa bản final khác hẳn ý hôm trước.
3. Sếp bảo làm 1 việc mới làm được một nửa đã làm việc khác giùm người này người kia. Xong quên luôn việc sếp cần gấp. Hỏi đến thì dạ em quên, em nghĩ anh không cần ngay.
4. Qua bàn sếp thì không cầm theo giấy bút ghi chú cho kĩ. Sếp nói A về nhớ B rồi làm XYZ.
5. Mail sếp gửi ra một ngày không thèm trả lời. Hỏi đến, dạ hôm nay em quên check mail ạ. *kèm theo đôi mắt ướt lệ*
6. Nhân viên chỉ chờ boong một cái là cắp cặp về hết. Làm cho có, cho xong, chỉ gì làm đó, ít vận động để cải thiện công việc. Luôn cho cái mình làm là đúng thôi.
7. Cuối năm, đánh giá hiệu suất phận làm sếp cố gắng làm sao cho anh em đều vui vẻ.
8. Việc em đang thích làm thì việc của sếp có ưu tiên zero cũng không xong ngay được đâu nhé.
9. Trong team thế nào cũng có đứa thích tạo phản. Là tai mắt của các sếp lớn hơn hay là của đội khác. Những đứa như thế lại hay mắc bệnh “vĩ cuồng” nhưng không hề biết. Cứ đè team đi xuống mới vui.
10. Hỏi cùng một việc đến “n” lần. Sếp là bách khoa toàn thư?
11. Nhân viên muốn tự do, làm việc mình thích, môi trường làm việc tốt, sếp giỏi, tin tưởng, có tương lai ở tổ chức, được gần “mặt trời” có nhiều cơ hội và ít việc, ít trách nhiệm, ít phải họp hành, ít phải “n” thứ.
12. Không biết kêu gọi sự giúp đỡ, làm sai quá trời sai, từ những cái cơ bản nhất. Nhưng “Sếp kiểm tra mà, trách nhiệm cuối cùng vẫn là anh mà”.
13. Hay than vãn, không chịu suy nghĩ tích cực để hành động được tốt hơn. Còn nhân viên cảm thấy mình giỏi thì đâm ra tự mãn, lâu lâu bị mắng lại bị xuống tinh thần.
14. “Mình cứ làm tà tà thôi, khi nào ông ấy xuống thì mình lên làm sếp ấy mà”. Không vạch ra lộ trình và cố gắng. Muốn có cơ hội nhưng đợi cơ hội đến tận nơi thì mới lên kế hoạch. Không kịp nữa rồi.
15. Làm sếp chưa hẳn là sướng, đi đâu cũng nghe nói xấu sếp thôi, hiếm lắm mới nghe được câu thật lòng. Còn sếp thì phải nhìn ra điểm tốt, điểm mạnh để làm việc, giao việc trên thế mạnh đó.
16. Phòng mười mấy có khi hai mấy nhân viên, mà đến trình bày một việc không đầu không đuôi. Hỏi thì lại trả lời “Hôm qua trong thang máy em có nói với anh rồi đó anh”.
- Sao anh nhớ?!
17. Cảm thấy bị tổn thương khi sếp/ đồng nghiệp góp ý, đương nhiên sau đó sẽ phân tích đúng sai để hành động nhưng thường ngay lập tức có cảm giác không được sếp công nhận hoặc không được sếp lắng nghe.
18. Nhân viên đoán ý một ông sếp thôi. Còn sếp nhiều khi vừa phải đoán ý sếp của sếp mà còn phải đoán ý nhân viên nữa.
19. Còn có một kiểu thích “đóng hộp”, không cho mình cơ hội học hỏi hoặc không muốn học hỏi, nhưng dễ dàng bất mãn vô căn cứ. Kiểu người không thấy niềm vui trong công việc.
20. Trình giấy tờ, chứng từ thì lần nào cũng phải trả về. Đến đoạn gửi hẳn mail thứ tự các việc phải làm, các giấy tờ cần cho một bộ hồ sơ, nhưng lúc trình vẫn làm sai.
Nguồn: BinhCaptain