Ngoài kia trời đang mưa. Hạt mưa rơi tí tách như đang nô đùa. Chúng ta í ới gọi nhau bên cửa sổ. Tôi vẫn mò mẫm, và mỏi mắt sàng lọc đống hồ sơ nhận được để lựa chọn ứng viên phù hợp gọi phỏng vấn, đã có lúc tôi dừng lại và tự hỏi, lý do nào mà mình theo đuổi cái nghề này, và liệu nó có phù hợp với tôi hay không?
Có những lúc tôi đọc hàng trăm, hàng ngàn (nếu có đủ sức để đọc) hồ sơ của ứng viên. Trong những số đó, tôi phải lọc ra những ứng viên phù hợp với hàng chục những yêu cầu cụ thể cũng như những yêu cầu chỉ có sự nhạy bén của chính mình mới nhận ra. Ứng viên “đẹp xinh” tới dự phỏng vấn, không hề biết nhà tuyển dụng đã “toét cả mắt, còng cả lưng” như thế nào để mới có buổi gặp gỡ này. Vậy mà có những ứng viên “xù” không thèm tới; có những ứng viên tới muộn cả buổi; có những ứng viên đi dự phỏng vấn như đi tiệc; lại có cả những ứng viên thì đánh đố nhà tuyển dụng bằng bộ hồ sơ nhàu nát, gạch xóa v.v...
Rồi lại chuyện một nhân viên “bị sa thải” cũng đâu đơn giản. Có bạn nhân viên không tự kiểm điểm lại bản thân xem vì sao mà mình bị sa thải mà nghĩ “luôn và ngay” rằng chính người làm nhân sự “đuổi việc” họ. Tôi làm gì có cái quyền “đuổi” nhỉ? Bất kỳ một doanh nghiệp nào cũng đều mong muốn tuyển được những nhân viên có trình độ, kinh nghiệm và sự gắn bó lâu dài. Bất kỳ nhà lãnh đạo nào khi nhận xét về một cá nhân, họ sẽ tổng hợp nhiều yếu tố, lắng nghe nhiều ý kiến. Và làm gì có Nhà lãnh đạo nào “đuổi việc” một nhân viên chỉ vì nghe nhân sự hay một ai đó xúi giục? Bởi nếu có nhà lãnh đạo như thế thì doanh nghiệp chẳng thể tồn tại để cho các bạn hay tôi có chỗ làm việc. Các bạn đâu biết, nhiều lúc tôi phải “cãi” những điều sếp “cho là đúng” để đảm bảo quyền lợi cho các bạn.Vậy mà, tôi phải chịu ánh mắt nghi kị, dèm pha sau lưng của các bạn.
Đã là nhân viên ăn lương thì rõ ràng việc đến đúng giờ, đảm bảo trật tự doanh nghiệp, duy trì nội quy là đương nhiên. Các bạn biết vậy và các bạn vẫn vi phạm những điều đó. Tôi phải làm sao nếu đã nhắc nhở nhiều lần mà các bạn vẫn tái phạm. Kỷ luật các bạn để mọi người nhớ, tôi có được gì đâu ?
Nhân sự là người tổ chức liên hoan, du lịch hay những hoạt động mang tính chất thư giãn cho mọi người trong công ty. Tôi cũng phải đau cả đầu để tìm ra được một chỗ giá cả phải chăng, món ăn ngon lành mà lại hợp với phần đông sở thích của mọi người. Khi mà tôi đôn đáo đặt chỗ, lăn lê chọn món thì tôi cũng mong có một buổi thật sự vui vẻ, có ý nghĩa như tất cả các bạn. Tôi cũng không hề biết trước ở chỗ đó đồ ăn thì ít, lác đác vài bạn ruồi ghé thăm (ví dụ thế...). Tôi cũng là người tham dự, các bạn nghĩ tôi thích ăn món ăn dở, thích tới chỗ chật chội, ồn ào nên tôi đặt chỗ rồi để các bạn chê ỉ chê eo? Hay tôi biết trước ở resort cách Hà Nội hàng trăm km có nhiều muỗi, hay bị cúp điện mà vẫn đặt tour để rồi nghe các bạn mỉa mai đủ kiểu?
Lại cả chuyện đào tạo. Bạn đi học thì nâng cao được kỹ năng. Đó là điều tốt. Nhưng sao mỗi lần đến giờ đào tạo thì thấy chỉ lác đác vài người. Các bạn đi lạc ở đâu đó. Và tôi lại phải đôn đáo chạy đi tìm. Học thì ấm vào thân mà tôi như nuôi con mọn. Tôi chỉ sợ đứa con của mình thích chơi điện tử hơn học. Rồi lại lo học rồi lại thi không đỗ. Thế rồi lại giục giã. Có nhiều bạn còn vòi vĩnh. Đi học là phải có tiền, phải tổ chức trong giờ làm việc, phải có phụ cấp... Cho tiền các bạn để các bạn đi học rồi thế mà các bạn lại bỏ về ngay sau khi cầm được vài đồng lẻ trong tay.
Mọi người vào làm cho doanh nghiệp (DN) đều do thỏa thuận giữa hai bên. Tôi và các lãnh đạo DN có bắt ép ai đâu. Thuận mua vừa bán. Rõ ràng lúc đầu các bạn chấp nhận với mức lương công ty đưa ra. Bạn nói bạn thấy mức lương đó rất phù hợp. Thế sao vào được mấy tháng, các bạn đã a dua với những người cũ để lãn công? Rồi kinh khủng hơn, các bạn đình công và đưa ra những bản danh sách dài hàng chục điều về các yêu cầu.
Nếu kể ra, có lẽ bài viết này của tôi sẽ dài tới hàng dặm. Đắng chát quá. Tại sao nhỉ? Ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rả rích không ngớt. Nào ta lại tiếp tục làm việc thôi.
3 thoughts on “Suy nghĩ về nghề nhân sự – Kỷ luật các bạn để mọi người nhớ, tôi có được gì đâu ?”