Chuỗi ngày buồn chán,
Không khí như đặc quánh lại, ngột ngạt vô cùng. Từ ngày anh Lương ra đi từ đầu tháng trước, không khí ngày hè vốn oi ả lại thêm vẻ mặt ảo não nhớ anh đẩy không khí nóng bức lên cao độ.
Anh đi, mọi hoạt động như chậm hơn, buồn tẻ hơn. Không có anh ngày cuối tuần thay vì uống cốc beer xem WC ở Beer Club chân dài cho bằng bạn bằng bè thì lại thôi ở nhà luộc 2 quả trứng với quả dưa chuột làm đồ nhắm nằm dài một mình trên sofa đeo khẩu trang xem qua cái tivi đời Napoleon chưa đóng khố.
Vắng anh, thay vì háo hức cầm tay vợ, khoác tay con phi ra nơi vui chơi hay vào Mega Mall lộng gió lại chỉ dám phán một câu “Nóng lắm, ở nhà nằm điều hòa cho mát”.
Cũng may khi vắng anh, mọi người vẫn hay hỏi thăm anh. Chú Thoại, cô Cáp hay anh Net nhà bên lượn qua nhà bao giờ cũng nói với một câu “Bao giờ Lương về thế?”… Mọi người hỏi thăm càng chân thành bao nhiêu thì em lại càng buồn bấy nhiêu anh ạ…
Thế mà hôm nay, bỗng một tiếng tít vang lên… giật mình nhìn điện thoại. Thế là anh về rồi, anh Lương ơi…
Anh về cả nhà như vui hẳn, trông anh vẫn vậy, khắc khổ. Đôi vai ngày càng chũng xuống vì cõng trên lưng bao nhiêu điều suy tính. Anh vừa về em chưa kịp nắm trọn tay anh, thì anh lại buồn rầu phán: “Thôi nốt buổi sáng nay anh ở trọn với nhà mình, chiều anh phải đi ra Sở điện lực, sáng mai sang Trường con bé con, trưa thì gặp cô Cáp với anh Net…, còn tí thời gian thì anh phi ra chợ gom ít đồ cho vào tủ lạnh phòng khi anh đi lâu cả nhà lại đói…”
Em nhìn anh em xót lắm anh Lương ạ, giá mà anh có thể béo thêm, giá mà anh có thể ở lại lâu hơn với chúng em một chút… thôi đành chịu!
Em lại đợi anh, đầu tháng sau anh về nhé!!!
Web Nhà Kua
Anh Lương cả năm trời chưa về thăm anh em lấy 01 lần anh Cường ạ.