Nhiều khi tôi buồn, tôi tìm chốn nao bình yên ? Sáng qua tôi vừa tâm huyết mất nửa ngày nghỉ để tạo ra một file mang tên: File excel thống kê hệ thống toàn bộ các văn bản về Pháp luật lao động mới - https://goo.gl/zo80eA . Niềm vui khấp khởi trong lòng. Thế rồi chủ nhật đẹp trời đi qua và thứ 2 cũng tới. Niềm vui chẳng tày gang. Tôi đọc được luôn tin này:
Thật buồn khi tâm huyết của tôi, đam mê của tôi ( http://blognhansu.net.vn/tai-lieu-ve-nhan-su/ ) bị mang ra như là một thứ gì đó vô chủ, một thứ gì đó như không khí. Có ai đó nói rằng cứ đam mê cứ dại khờ, rồi ít nhất bạn sẽ sống được với nó. Nhưng tôi không thấy như vậy. Dường như xã hội Việt Nam chúng ta mới đang bắt đầu hình thành thói quen ủng hộ Khởi nghiệp. Thói quen đó chỉ ở một vài người. Còn lại chúng ta vẫn đang có tâm lý thích dùng miễn phí. Và tâm lý này đang giết chết những đam mê.
Người ta lấy đứa con tinh thần của tôi đi bán. Chán chê rồi họ chia sẻ miễn phí. Ừ thì miễn phí sẽ tốt cho cộng đồng. Tôi công nhận điều đó. Nhưng miễn phí thì sẽ không có update hay cập nhật. Sản phẩm thô thì mãi mãi sẽ chỉ là một sản phẩm lỗi thời.
Để cho ra được những bộ tài liệu này, số giờ làm việc của tôi không ít tí nào. Tôi còn định update nữa nhưng xem ra tôi phải làm việc khác thôi... Đây không biết nên gọi là NIỀM VUI hay NỖI BUỒN. Tuy nhiên chúng ta cứ coi như đây là NIỀM VUI. Nhiều người vui, vậy là được rồi.
Tôi lại nhớ đến Thành Phong và bức tâm thư của anh: Sát thủ đầu mưng mủ
Chào bạn,
Tôi là Thành Phong, tác giả cuốn sách “Sát thủ đầu mưng mủ” vừa phát hành. Cuốn sách tuy không dài nhưng dù sao cũng là sản phẩm tinh thần mà tôi và ekip sản xuất đã bỏ không ít tâm huyết vào đó. Hôm nay nhìn thấy cuốn sách vừa mới ra sạp chưa đầy một tuần của mình đã được scan và cho xem miễn phí trên trang này, thực sự tôi cảm thấy rất đau lòng. Ai cũng biết làm truyện ở Việt Nam khó mà giàu được, để theo đuổi con đường này, người ta phải đánh đổi rất nhiều trong cuộc sống. Tôi cũng từ bỏ rất nhiều thứ để được theo đuổi đam mê sáng tạo của mình.
Nhưng bạn ạ, những tác giả như tôi không chỉ trông đợi vào sự ủng hộ và tình cảm của độc giả mà có thể sống được. Tôi cũng cần ăn, cần uống và cũng có những nhu cầu như bất cứ ai, để tiếp tục tái đầu tư cho việc sáng tác nữa. Ngành xuất bản và các tác giả ở Việt Nam thực sự còn rất yếu ớt và cần sự ủng hộ về cả tinh thần và vật chất từ phía bạn đọc. Chúng tôi lo đối phó với sách in lậu đã cực kì vất vả, giờ lại phải lo thêm vụ scan này nữa thì thật sự là quá sức. Tôi có cảm giác như mình là một người làm vườn, cố gắng từng chút một để vun xới cho mảnh vườn nhỏ của mình thật tốt. Thế nhưng tới ngày quả chín thì bị một lũ người nhảy vào xâu xé vặt trộm bằng sạch. Bao nhiêu sức lực, cố gắng, niềm tin của tôi bị rút hết, tôi cảm giác mình đang cố gắng trong vô vọng.
Ở Việt Nam một người làm cho một trăm thằng ăn cắp, người Việt hút máu người Việt, dù cố tình hay vô ý, liệu đó có phải một tội ác không? Bạn thử xem, như thế có công bằng không? .
Thân!
Tôi, Thành Phong, và ACE đều là con người và có mối quan tâm riêng. Chúng ta đều cần ăn để sống vậy thì hi vọng chúng ta hãy ủng hộ nhau, san sẻ với nhau ít nhiều.
Cố gắng lên anh, sống với đam mê chưa bao giờ là dễ, đặc biệt là trong cái nghề làm dâu trăm họ này. Nhiều lúc em cũng tự hỏi là mình có thể tiếp tục với nghễ nhân sự này không, nhưng nếu đã chọn rồi thì thử một lần cố gắng, cháy hết mình với nó anh ạ.