Sáng 8h, lao như điên trên đường đông nghẹt, tắc nghẽn đầy khó bụi để đến công ty, đúng giờ cho ra dáng một công chức ngoan ngõan, chăm chỉ, đấy là tháng đầu tiên, giờ muộn hơn chút nhưng dù sao vẫn hơn ối kẻ..
Làm việc với ảo tưởng hão huyền về tầm vóc, những ưu ái, công nhận và mức lương kha khá tạm gọi là đủ sống…, mẫn cán, có trách nhiệm hay nên đau khổ vì cái sự ngu ngốc và bắt đầu ưa yên ấm của một đứa gần 30 tuổi??
Điện thoại tới tấp, email đi lại vèo vèo, ngẩng mặt lên là 12h trưa, ngẩng thêm cái nữa là 5h chiều, cứ tạm gọi là nhiều việc đến độ cần phải làm thêm giờ, thì thật ra, nếu có về sớm hơn cũng chẳng biết đi đâu và làm gì…
Ra dáng người quan trọng để giờ có thể báo bận, báo không phải trách nhiệm của mình để từ chối công việc linh tinh, vớ vẩn, thì lại hết sức ngu ngốc đi làm thay cho người khác chức cao vọng trọng hơn, đời là thế, là thầy thằng này kiểu gì cũng làm tớ thằng khác…
Được cái cao ráo, ưu nhìn, ăn nói nhanh nhẩu, thêm tí thông minh và tạm gọi tất cả là kinh nghiệm, tuýp người được đánh giá ưa học hỏi, nên con đường công danh cứ gọi là thẳng mà tiến, đấy là ảo tưởng tất cả…
Ngày ngày ăn mặc chọn lựa màu này, áo nọ cho hợp tông, hợp dáng, hợp kiểu, son son phấn phấn nhiều khi cũng không che dấu nổi ánh mắt mệt mỏi, quầng mắt thâm quầng vì những đêm thức khuya làm việc hoặc áp lực dồn đống…
Ngoan ngoãn, hay chào hỏi mọi người, hay giúp đỡ nên được đánh giá tử tế, nếu mà không như thế, lại bảo kiêu căng, hãnh tiến, lạnh lùng,… đúng là trò đời ngớ ngẩn, chả biết đường nào mà chiều...
Sống đến giờ này mà nhiều khi còn ảo tưởng về viễn cảnh người khác vẽ hộ, chẳng biết đấy là niềm tin và hy vọng hay không, nhưng cuối mỗi ngày lại tự chửi mình ngu, và rồi lại dỗ dành kiểu cố lên để lấy kinh nghiệm, đến giờ chả biết còn kinh nghiệm gì cần biết để cố, vớ vẩn…, thôi thì sự học là mênh mông và bất tận…
Mỗi thứ bảy đẹp giời, được vinh hạnh ngồi nghe sếp đáng kính đóng góp quan điểm và kinh nghiệm cho những sai sót và lại lật đật ghi chép để sửa đổi…, bẩm sếp em hiểu và quán triệt lắm ah…
Làm việc như điên, sáng cười tươi hãnh tiến với laptop đời mới nhất ra khỏi nhà, nước hoa thơm nức mũi, làm công ty lớn nhất nhì Việt nam, đúng là tuýp người ưa hình thức…
Phật dạy rằng chân giá trị nằm ở con người, đời dạy rằng, chân giá trị nằm ở những thứ xung quanh và khoác lên con người…, thật hay giả, sau đó rồi tính…
Minh Khuê
Tháng 11 năm 2007