Chương trình thực tập internship của Đại học Ngoại Thương và là thư kêu cứu 1

Các bạn đã từng nhớ đến một chủ đề khá nóng trong giới sinh viên : Ra trường, lương dưới 1K$, SV FTU không làm? Chủ đề này đã cho chúng ta thấy được việc sinh viên Ngoại Thương đang tự đánh giá mình như thế nào và xã hội đánh giá họ ra sao. Và hôm nay, tôi lại tình cờ nhận được 1 bài viết. Bài viết này tôi tin sẽ tiếp tục đưa các bạn sinh viên nói chung và Ngoại Thương nói riêng về đúng với thực tại của mình. Xin phép được cùng chủ nhân bức thư truyền thông điệp của nó ra rộng hơn với cuộc sống: TRÍCH MAIL ĐƯỢC CHO LÀ CỦA MỘT SỐ BẠN THAM DỰ CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẬP TẠI SINGAPORE CỦA ĐH NGOẠI THƯƠNG

Dear cô,

Em là Nguyễn Thu Trang sinh viên k47.Bọn em xin cảm ơn vì sự động viên của các cô dành cho bọn em.Hôm nay là ngày em được off nên đầu óc em có thể rảnh rang 1 chút và em xin phép mạo muội trình bày với cô và các bạn một số quan điểm của mình.

Thưa cô,hồi bọn em còn ở nhà cô có nói cô đã từng intership chương trình ở Úc, và cô Hà cũng đã đi Anh 1 năm,theo kinh nghiệm của các cô,em biết các cô sẽ nghĩ chương trình này cũng tương tự như các chương trình của các cô tham gia và nó cũng sẽ là những trải nghiệm hữu ích khi bọn em sang Sing làm việc.
Nhưng thực tế làm việc ở Sing bị bóc lột hơn rất rất nhiều so với các nước phát triển ở châu mỹ hay châu âu. Đầu tiên phải nói là giá sinh hoạt bên đây rất đắt đỏ, Sing không có lợi thế so sánh trong bất cứ sản phẩm nào,tất cả mọi thứ đều phải nhập khẩu,và không giống như các nước âu mỹ,chỉ cần đóng 1 khoản phi ở vietnam sang bên đấy làm bao nhiêu hưởng bây nhiêu đại lý không thể có quyền hạn gì vs lương khi làm việc ở Châu Âu hay Châu Mỹ ,ở đây inter island kiểm soát thu nhập của bọn e rất chặt,đến tận bây giờ bọn e vẫn chưa nhận đc allowance của 2 tháng trước.

Cái gì cũng phải giục,cũng phải hò hét.thực sự là rất mệt mỏi Em biết là ở nhà các cô cũng mệt mỏi và chịu áp lực từ nhiều phía,em không biết % hoa hồng mà interisland chia chác vs phòng hợp tác quan hệ quốc tế tính theo đầu người là bao nhiêu,nhưng em thiết nghĩ một đại lý làm việc một cách vớ vẩn và tiểu nhân như interisland liệu các cô có cộng tác lâu dài đươc không? có đáng không khi các cô phải nhận bao nhiêu những chỉ trích từ phía sinh viên mà ở đất nước mình việc tôn sư trọng đạo luôn được coi trong.

Em nói thật e rất phục ông Sam vì độ mặt dày của ông ấy,ông ấy đúng chất bọn trung quốc trục lợi,chỉ cần đồng tiền ngoài ra sự chửi bới,thóa mạ như thế nào cũng không phải là vấn đề đáng lưu ý đến.Thực sự em thấy bản chất của các đại lý trung gian theo 1 số chương trình kiểu như work and travel hay intership chỉ là chăm chăm tạo lợi nhuận không cần quan tâm đến công việc của khách hàng là gì và như thế nào.
Và theo một số quan niệm duy tâm ở đất nước ta là làm nghề này không có ĐỨC sau này sẽ chẳng thể nào tạo PHÚC cho con cháu.Em thật sự không muốn phòng đào tạo hợp tác quốc tế trường mình lại trở thành những đại lý trung gian kiểu như vậy.Em xin lỗi nhưng em nghĩ các cô còn rất trẻ,chỉ hơn bọn em vài tuổi các cô hoàn toàn có thể tìm kiếm những đối tác tử tế ở nhiều nước trên thế giới...

Em quay trở lại với công việc của bọn em ở đây,Đầu tiên em phải nhấn mạnh,chúng em không phải là những cô chiêu cậu ấm được nuông chiều rồi sang đây làm việc vất vả ròi quay lại gào khóc với các cô,khi xác định sang đây 1 năm,ai cũng sẽ phải hình dung ít nhiều cuộc sống xa bố mẹ ở nơi xa xứ là như thế nào.Chúng e đã chấp nhận, nhưng cô có thấy các bạn,các chị làm việc ở WingTai làm việc khá vất vả nhưng cũng không phản ứng dữ dội như bọn em???

Bọn e có làm việc với những người già và những cô gái trẻ từ Malays hay Sing.3 cty đều làm việc trong SSS. ngoại trừ SATS thì 2 cty còn lại nhân viên đều được làm theo một thời gian biểu cố định,đã đêm là đêm hết,ngày là ngày hết và ngày nghỉ cũng cố định. Lương làm việc ban đêm sẽ cao hơn ban ngày 1$/1h như arrival staff làm ban ngày là 6$/h còn ban đêm sẽ là 7$/h, còn nếu OT thì sẽ là 15$/h.Tất cả nhân viên làm việc ở ban đêm bọn họ đều willing làm việc chứ không kiểu bị ÉP BUỘC như tụi em. Bình thường nếu đi làm bọn em mất khoảng khoảng hơn 12 tiếng= 9h working time+1h break + more than 2h for transportation.

Em muốn nói với các cô về 1h break.các uncle ở đây làm việc không có break time, thực ra sân bay chỉ bận vào lúc sáng sớm hoặc lúc tối muộn,còn lúc ở giữa thì hầu như không có chuyến bay hoặc có ít nên thời gian ấy bọn em không phải làm gì cả.Tức là khi không có chuyến bay cty cho bọn e break ,còn lúc có chuyến bay bọn e sẽ phải làm thêm 1h nữa.Giả dụ 1h đấy bọn em có thể làm OT=3$/h, thì 1 ngày cty nó bóc lột 30 người tương đương với 30 h,1 ngày = 90$,1 tháng=2700 $ và 1 năm nó lấy thêm của bọn em 32.400$ Sing tương đương với 550.800.000 VND.

Con số này sẽ càng khủng hơn nữa khi các bạn đợt 2 đến làm việc.Các uncle không có break cũng được nghỉ như bọn em vì làm gì có chuyến bay mà làm. Do tính chất công việc như vậy nên sẽ rất có lợi cho các uncle và bất lợi cho bọn em.Hơn thế nữa, transportation bọn e phải trả 1 chiều,còn công ty khác nó đón nhân viên cả lúc đi lẫn lúc về. Một điều nữa là có sự thiên vị giữa người vietnam vs người local ở đây,officer hay giao cho bọn em những việc nặng hơn là những đứa con gái local.bọn e suốt ngày phải đẩy wheelchair,những lúc hết sạch nhân viên thì bọn officer mới phải giao cho bọn kia những việc nặng. Ok,thôi thì công việc vất vả,đồng lương bèo bọt, phân biệt đối xử.

Đành chịu! Nhưng giọt nước làm tràn ly ở đây khi nó bắt bọn em làm những ca quái thai từ 1h sáng đến 9h sáng.Hại sức khỏe kinh khủng,nhất là con gái nó ảnh hưởng đến nhiều thứ. Bọn em không phải là những con chuột bạch để cho bọn nó thử nghiệm chính sách,cải thiện chất lượng dịch vụ của bọn nó.Các cô phải nghe giọng của con boss tên là Akiko ở đây.

Bọn em mở mồm ra hỏi gì là nó bảo đây chỉ là chương trình intership,chúng m đừng đòi hỏi nhiều quá,nhưng bất cứ khi nào nó gặp bọn em là nó lại thuyết trình nào là phải phục vụ tốt ,thái độ tốt,ngoại hình tốt,cần phải tự hào về công việc mình làm.Sao mà em thấy nó giả dối thế.Nhiều lúc nghĩ đến phát khóc khi không biết lúc quay về bọn em sẽ thân tàn ma dại đến mức nào,ai dám bảo đảm là trong tương lai sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe,bây giờ thì làm sao có thể nhìn thấy những di chứng sẽ để lại sau này??? Bọn em có hỏi những bạn đi đợt 2 sắp tới,bạn em ở nhà nói các cô tô vẽ cho chương trình này rất nhiều,khá nhiều bạn khi nói chuyện với bọn em có giấc mơ màu hồng về một cuộc sống nơi chân trời mới.

Xin các cô hãy TRUNG THỰC hơn với các bạn khi miêu tả công việc ở đây.Bọn em cũng KHÔNG muốn các bạn,các em những khóa sau làm việc ở SATS nữa vì thực sự làm việc ở đây mất nhiều hơn là được,hơn thế nữa bọn boss rất quái thai,không biết nó sẽ còn hành hạ tụi em gì nữa.Xin các cô và nhà trường hãy TỪ CHỐI cung cấp sinh viên cho interisland làm việc ở SATS. Bọn em đến đây là để trải nghiệm công việc,trải nghiệm cuộc sống chứ không đến đây để làm việc đến kiệt sức rồi vài tiếng sau thức dậy lại bắt đầu ăn uống rồi chuẩn bị đi làm.

Bạn Huy trong đoàn gầy đi tận 10kg.Nó như một vòng tuần hoàn bất tận với những vòng quay công việc bất tận, không còn thời gian nghĩ đến việc gì khác nữa.Thưa cô,Bọn em muốn SỐNG chứ không muốn TỒN TẠI. Cuối thư,cho em được nói lời xin lỗi chân thành tới các cô vì trong thư có nhiều câu em không muốn viết ra.Nhưng tất cả những gì em nói là sự thực và nó phản ánh suy nghĩ của nhiều bạn.Bọn em đang chờ đợi một phương án giải quyết hợp lý từ phía nhà trường và SATS.

Mong sớm nhận hồi âm của cô!

Em xin chân thành cảm ơn.

Chúng ta có tất cả 4 lá thư kêu cứu và tôi sẽ đăng dần. Chúc các bạn sinh viên có cái nhìn thực tế hơn về bản thân và cuộc sống.

Đây là chương trình tuyển internship của Đại học Ngoại Thương: http://cs2.ftu.edu.vn/index.php?option=com_content&view=article&id=964:thong-bao-gia-han-nop-ho-so-chuong-trinh-internship-singapore&catid=163:cu-nhan-kinh-doanh&Itemid=170

Cơ sở II trường Đại học Ngoại thương tại TP. Hồ Chí Minh xin thông báo gia hạn nộp hồ sơ đợt 2 chương trình "Thực tập và làm việc tại Singapore" đến hết ngày 27 tháng 4 năm 2012. Các em sinh viên quan tâm đến chương trình, vui lòng liên hệ:

Ban Đào tạo Quốc tế, cơ sở II trường ĐH Ngoại Thương

Phòng 107, tầng trệt, Số 15, Đường D5, Phường 25, Quận Bình Thạnh, HCM - ĐT: 08 3 512 7254 (882) - 08 35127396

Hotline:

Cô Trang 0902.975.566, email: [email protected]
Cô Hường 0902.555.152, email: [email protected]
Cô Tâm 0903.086.686, email: [email protected]

Còn tiếp ...

Chương trình thực tập intership của Đại học Ngoại Thương và là thư kêu cứu 1
Chương trình thực tập intership của Đại học Ngoại Thương và là thư kêu cứu 2
Chương trình thực tập intership của Đại học Ngoại Thương và là thư kêu cứu 3
Chương trình thực tập intership của Đại học Ngoại Thương và là thư kêu cứu 4

15 thoughts on “Chương trình thực tập internship của Đại học Ngoại Thương và là thư kêu cứu 1

  1. Trần Thanh Duy 22.04.2012 at 13:11 - Reply

    Chào Cường,
    Lúc trước qua vụ Sinh viên Ngoại thương lương
    1000 USD nói thật mình đã ko thích lắm cách bạn nhìn nhận về sinh viên Ngoại thương. Và ở bài viết trên của bạn mình thấy cũng có những bình luận ko xác đáng lắm. Thay vì làm rõ trách nhiệm các bên liên quan thì bạn lại tập trung vào giá trị sinh viên Ngoại thương, đó không phải là điều mình muốn phản ánh khi đăng hình này. Cho nên mình mong bạn không lấy hình ảnh và nội dung của mình, nếu muốn bạn có thể tìm nơi khác mà cóp.
    Thân :)

  2. đừng có cái gì cũng lôi vào danh tiếng ngoại thương chứ a
    “Bài viết này tôi tin sẽ tiếp tục đưa các bạn sinh viên nói chung và Ngoại Thương nói riêng về đúng với thực tại của mình”
    a đừng nhìn quan điểm 1 người để đánh giá một tập thể!

  3. Mình đọc phần intro của bạn mình cứ tưởng là sẽ được đọc cái gì về vấn đề sinh viên Ngoại Thương mơ tưởng những cái viển vông để phải trở về với thực tại chứ. Và rõ ràng thì bức thư chẳng liên quan tí nào. Đừng chỉ vì một bài viết chuyện 1000$ mà áp đặt mọi thứ vào sv ngoại thương như vậy. Ước mơ làm lương tháng 1000$ chẳng có gì là sai vơi những người thực sự có năng lực chỉ có điều cách bạn viết bài đấy có hơi thái quá mà thôi. Thêm nữa việc internship k phải là các bạn ấy muốn trèo cao, bay xa để bị rơi xuống đất mà là các bạn ý chỉ muốn trải nghiệm. Dành một năm thực tập nước ngoài cũng là một cách để các bạn ý tìm hiểu phong cách làm việc cũng như là dể du lịch thư giãn sau 4 năm đi học vât vả thôi cũng chẳng có gì là sai. Và nếu bức thư này là thật thì sai chỉ ở chỗ những thầy cô ở khoa quan hệ quốc tế k năm rõ được đối tác mà trường sẽ liên kết để tạo ra chương trình internship mà thôi.
    Bạn đừng nên thấy cái gì liên quan đến sv Ngoại thương cũng dùng để dìm những cái k liên quan như vậy

  4. “Bài viết này tôi tin sẽ tiếp tục đưa các bạn sinh viên nói chung và Ngoại Thương nói riêng về đúng với thực tại của mình.” – thông điệp của anh trong bài viết này là gì ạ :-?

  5. Thế mà mình lại đọc được một bức thư khác vs nội dung thế này cơ bạn ạ – đừng có đưa thông tin một chiều như thế !!!

    Mình xuất hiện rùi đây cả nhà ui:). Gần đây ko hiểu sao mình ko vào được yahoo cũng như ko check mail được nên mình cũng ko vào mạng luôn. Thế rùi nghe mọi người nói trên facebook đang xôn xao chuyện link gì đó nên tớ vào xem thử thì vô cùng sốc khi đọc được những cái mail mà các bạn cũng đã đọc rùi đấy! Mình cảm ơn các bạn đã quan tâm và lo lắng cho mình nhưng mình xin khẳng định rằng mình đang sống rất ổn và cho đến giờ phút này mình chưa hề hối hận khi đặt chân sang đây. Thể theo yêu cầu của cả nhà mình cũng muốn có đôi lời chia sẻ và cũng xin gửi lời xin lỗi vì đã quá lâu không update tin tức làm cho anh em lại tưởng bị làm sao!

    Thứ nhất mình muốn nói về công việc mà mình đang làm! Đúng là có bao gồm cả push wc nhưng ngoài ra còn handle những case khác nữa và mình thấy ko có gì đáng phải xấu hổ vì công việc này cả. Lí do tại sao bọn tớ lại làm công việc này đó là đúng thời điểm đó bộ phận special service section (SSS)này thiếu người nên tất cả bọn tớ đều làm ở đó. Sang tháng tới bọn tớ sẽ rotate sang các bộ phận khác. Bản thân tớ đã đăng kí sang làm arrival/departure nhưng mọi người có tin được không là hầu như tất cả các bạn khác đều muốn ở lại SSS cho dù phải đẩy wc bởi mỗi người đều có mục đích khác nhau khi sang đây và họ cảm thấy công việc đang làm phù hợp với mục đích đó. Tớ sẽ giải thích vì sao mọi người lại thích nó ở phần sau. Tớ quay trở lại nói tiếp về công việc đang làm và muốn khẳng định là không có cái gì gọi là bóc lột hay nô lệ ở đây cả.Các bạn cũng biết là đợt này trường mình đi khá đông, có cả K46, 47 và 48. Mỗi người lại có cách nhìn nhận sự việc khác nhau và khả năng thích ứng với hoàn cảnh khác nhau. Rất nhiều người trong bọn tớ sau khi đọc mail xong cảm thấy rất bất bình trước thái độ và ngôn từ của các chị ấy. Đúng là ai không ở trong cuộc mà đọc mail xong sẽ có cái nhìn lệch lạc về các thầy cô và công ty bên này mà thực tế thì hoàn toàn không phải vậy.

    Thứ hai tớ muốn chia sẻ với các bạn những suy nghĩ của tớ trong suốt hơn 2 tháng ở đây. Ngay từ đầu tớ đã suy nghĩ rất kĩ, đã đắn đo sự được mất khi quyết định sang đây và ngày đấy tớ cũng tự nhủ rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ hối hận. Đúng là công việc không được như mình mong đợi ban đầu nhưng tớ thấy mình đã nhận được nhiều thứ khác còn quan trọng hơn. Đó chính là sự trưởng thành hơn trong suy nghĩ cũng như việc làm. Ngày trước ở nhà mặc dù đã là sinh viên đại học nhưng như các bạn cũng thấy những suy nghĩ của tớ vô cùng trẻ con, cái mà các bạn gọi là thô hay đai thô ý.Nhưng sang đây mọi thứ dường như không còn là màu hồng nữa, tớ nhận thấy cuộc sống không hề dễ dàng.Từ việc phải chi tiêu thế nào cho hợp lí số tiền ít ỏi mà mình tự tay kiếm được đến việc duy trì tốt mối quan hệ với mọi người xung quanh, thật là vô cùng phức tạp mà tớ thì lại quá đơn giản, nghĩ gì nói nấy nên giờ đây tớ đã học được cách kiểm soát lời ăn tiếng nói của mình-một bài học mà đối với tớ là vô cùng quan trọng. Tiếp theo là về môi trường làm việc. Tớ thấy mình thật may mắn khi được làm việc ở một nơi chuyên nghiệp như sân bay Singapore. Tớ được tận mắt chứng kiến và tự mình trải nghiệm cách vận hành của một trong những sân bay được đánh giá là tốt nhất thế giới. Tớ quan sát thấy cách họ làm dịch vụ như thế nào và hiểu ra rằng tai sao một cái đất nước bé tí như thế, chả có tí tài nguyên nào, mọi thứ đều phải nhập khẩu mà lai trở nên giàu có như thế! Đó là vì nó xác định nhu cầu của khách hàng và tìm cách thỏa mãn họ một cách tốt nhất! Có thể công việc bọn tớ đang làm rất nhỏ bé nhưng nhờ nó mà tớ quan sát được mọi thứ xung quanh, để ý từ những chi tiết nhỏ nhất và tớ nghĩ nó sẽ rất có ích cho công việc sau này cũng như tăng thêm vốn sống và hiểu biết xã hội.

    Sân bay dường như là nơi mà mọi hoạt động diễn ra liên tục không ngừng nghỉ và mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng. Có thể chỉ chậm một phút thui là có thể miss chuyến bay và kéo theo đó là miss một loạt các connecting flight khác. Làm ở đây tớ hiểu thêm giá trị của thời gian bới đã chứng kiến vẻ mặt của người lỡ mất chuyến bay là như thế nào, hay như do 1 chuyến bay delay mà bao con người phải chờ đợi. Ở trong mail tớ thấy các chị ấy ghi là con boss này nọ làm tớ sởn cả tóc gáy. Tớ thật sự rất bất bình với những suy nghĩ nhỏ nhen ấy. Cái cô Akiko mà được gọi là “con boss” ấy là một trong những người nice nhất mà tớ từng gặp, cô ấy là người Nhật mà mọi người biết người nhật thì như thế nào rùi đấy, họ làm việc rất nhiệt tình và thực sự rất quan tâm đến công việc cũng như đời sống sinh hoạt để làm sao tạo điều kiện tốt nhất cho bọn tớ. Để làm tới chức cao trong một sân bay lớn như vậy thì họ đều là những người có học thức và kinh nghiệm làm việc lâu năm. Khi bọn tớ đề đạt một vấn đề gì họ đều kiên nhẫn lắng nghe và tìm ra hướng giải quyết . Các bạn hãy tin những người viết những cái mail kia chỉ là những cá biệt trong đoàn, họ đôi khi đòi hỏi ở công ty quá nhiều, họ không đại diện cho tiếng nói chung của tất cả mọi người ở đây. Còn vềcông việc thì ở bên này việc nào cũng vất vả, dù là ở nhà hàng, khách sạn, cửa hàng hay sân bay thì để kiếm ra đồng tiền không phải là dễ dàng. Theo tớ làm công việc gì không quan trọng mà quan trọng là mình học được gì từ công viêc ấy. Khi sang đây mỗi người lại có những mục đích khác nhau, như với tớ là để tăng khả năng giao tiếp nói chung và giao tiếp bằng tiếng anh nói riêng và tớ thấy công việc mà bọn tớ đang làm phù hợp với mục đích đó. Lí do là vì mỗi ngày bọn tớ lại gặp những passenger đến từ khắp các nơi trên thế giới, có những người thân thiện vàthực sự coi trọng bọn tớ, chúng tớ được trò chuyện với họ và học thêm được nhiều bài học quý giá từ cuộc sống, hiểu thêm nền văn hóa của các nước. tớ thực sự thấy mình lớn hơn từng ngày. Đó cũng là lí do tại sao mọi người lại muốn ở lại SSS. Còn tớ muốn transfer sang arrival/departure vì tớ muốn thử thách chính bản thân mình, muốn trải nghiệm ở nhiều vị trí khác nhau để có thể biết được năng lực của mình đến đâu. Tớ nghĩ nếu ngay từ đầu có cho tớ làm những công việc phức tạp hơn thì chưa chắc tớ đã đảm đương được, không biết những người khác thì như thế nào nhưng bản thân tớ tự nhận thấy mình còn quá kém, chỉ đơn giản như ngồi nhận các cuộc điện thoại và thao tác xử lí trên máy tính thui cũng đã là cả một vấn đề rùi. Vì vậy mỗi ngày đi làm quan sát cách người ta làm việc cũng như tự mình phải handle một case nào đó mà mình lại ko làm tốt được do giới hạn ngôn ngữ cũng như khả năng xử lí tình huống lại tiếp thêm cho tớ động lực phải học hỏi thêm. Tớ luôn tự hỏi tại sao mình lại ko làm được, rùi thì sau này đi làm cũng sẽ căng thẳng và đòi hỏi đầu óc phải linh hoạt như thế đó. Tất cả những cái đó thực sự đã làm cho tớ cảm thấy cuộc sống ở đây thật sự có ý nghĩa và ko có gi phải hối hận và xấu hổ vì công việc mình đang làm cả. Tất cả ai muốn thành công đều phải bắt đầu từ những việc đơn giản nhất vì chỉ có xuất phát từ đó họ mới có động lực để đi tiếp và hiểu rằng mình phải cố gắng những gì.

    Một trong những cái được nữa của tớ từ khi sang đây đó là tăng sự tự tin. Ngày trước tớ là một đứa sống khá khép kín và ít giao lưu với mọi người xung quanh và đây cũng là lí do chính mà bố mẹ tớ muốn tớ sang đây để va chạm nhiều hơn mà khôn ra như mẹ tớ bảo. Lúc đầu gặp người lạ phải giao tiếp với họ bằng tiếng anh tớ cũng run lắm, sợ mình nói sai, sợ người ta sẽ cười mình nhưng giờ thì tớ đã thích nghi được rùi và thâý tự tin hơn. Mẹ tớ vẫn bảo cứ nghĩ người ta cũng như mình ko có gì phải sợ cả. tớ viết ra những điều này kể cũng hơi buồn cười vì chắc ko ai tin được một sinh viên đại học năm 3 rùi mà còn như thế nhưng đó hoàn toàn là sự thật.Tớ rất ngại giao tiếp với người lạ và có xu hướng thu mình vào hơn là cởi mở ra.Nhưng giờ đây tớ đã cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện, ko còn chuyện rụt rè như trước nữa. Và chính sự thiếu tự tin cũng khiến tớ là đứa duy nhất trong đoàn có vấn để với việc học lái xe ôtô( bọn tớ còn phải học cả lái xe trong sân bay nữa mà). Bình thường mọi người chỉ học có mấy tiếng là lái được , tớ thì phải học những hai buổi, đúng là lại “thô” nữa rùi. Nhưng trải nghiệm được học lái xe thật thú vị đối với một đứa chưa từng đi xe máy ngoài đường bao giờ như tớ( mặc dù đã thi lấy bằng và để mốc trong ví đã lâu).

    Tớ muốn nhắc lại điều tớ vừa nói khi nãy là làm việc gì ko quan trọng, quan trọng là mình học được gì từ công việc đó. Đi với tớ đợt này có rất nhiều bạn giỏi, họ hoàn toàn có thể chọn những chương trình khác hay hơn nhiều để tham gia nhưng họ vẫn quyết định sang đây. Tớ được tiếp xúc nhiều nhất với 2 con người điển hình là vừa giỏi lại luôn có positive thinkings. Một bạn đang hoạt động trong iesec còn một bạn học chương trình tiên tiến và cũng là cựu chủ tịch của YRC. Các bạn ấy đồng thời là đại diện tiếng nói cho bọn tớ ở bên này. Và thực sự 2 bạn ấy vô cùng bất bình khi đọc những cái mail đang gây xôn xao dư luận kia. Làm sao mà không buồn khi mà mình đang cố gắng làm việc, enjoy cuộc sống thì chỉ vì hành động thiếu suy nghĩ của một số người mà giờ đây lại trở thành đối tượng để mọi người thương hại. Bạn trong iesec ở cùng phòng với tớ, mỗi ngày đi làm đối với bạn ấy đều là những trải nghiệm thú vị. Bạn ấy cả ngày lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và mỗi khi về nhà lại có rất nhiều thứ để kể lại cho bọn tớ cùng học hỏi. Tớ thấy mình thật may mắn khi ở cùng với một con người tích cực như thế và tớ đã học được rất nhiều giá trị từ bạn ấy. Hai bạn ấy cũng sẵn sàng ở lại SSS mà ko chuyển sang công việc khác đâu.

    Còn về tính chất của công việc thì là do tính chất hoạt động của sân bay nên bọn tớ phải làm đêm và lịch thì ko cố định. Lúc đầu thì cũng rất mệt mỏi, có nhiều bạn khỏe mạnh thì ko có vấn đề gì nhưng như tớ là một đứa chả bao giờ tập thể dục cũng như ít vận động nên cũng phải mất vài tuần mới thích nghi được. giờ thì mọi thứ đều ok rùi, thậm chí tớ còn thấy mình khỏe hơn ý chứ. Tớ cũng mua cả đèn học và thời gian ở nhà thì vẫn xuống phòng tự học thường xuyên chứ ko đến nỗi đi làm vật cã như trong mail viết đâu. Tớ cũng mua Iphone rùi hẳn 64Gb nhé để giải trí lúc đi bus và tàu điện ngầm nữa.Nói chung đời sống của tớ rất ổn nếu ko muốn nói là rất tốt. Ngoài việc đi làm tớ còn đang thực hiện những mục tiêu khác nữa.Có mục đích sống để hướng tới nên tớ ko suy nghĩ quá nhiều đến những vấn đề nhỏ nhặt bởi nó sẽ càng làm mình mệt mỏi hơn và nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.

    Còn về vấn đề mà các chị bức xúc trong mail phần lớn là do bọn agent. Cái này thì tớ ko phủ nhận sự thiếu trách nhiệm của họ, chủ yếu là vấn đề tiền nong và sinh hoạt gì đó. Tớ thì vẫn đủ tiền để cover và mấy thứ như dụng cụ nấu ăn gì đó thì tớ cũng ko care lắm vì tớ hầu như ko nấu mấy, tớ ăn đơn giản và thỉnh thoảng ăn ngoài mặc dù sẽ tốn kém nhưng tớ muốn dành thời gian cho việc khác hơn là việc cả ngày đi làm rùi lại chui vào bếp. tớ cũng ko làm overtime như mọi người, thời gian đó tớ về nhà nghỉ ngơi và làm việc khác. Mua được iphone là tớ thỏa mãn rùi còn có tiết kiệm được tiền để mang về hay ko thì tớ thấy cũng ko quá quan trọng, quan trọng là mình cảm thấy thoải mái nhất thui. Vẫn biết là agent chỉ làm vì lợi nhuận nhưng cũng phải thấy rằng nếu ko có họ lo từ A đến Z thì chắc giờ này bọn tớ cũng đã ko có cơ hội sang đây rùi. Thế nên tớ nghĩ đôi khi mình cũng nên có cái nhìn thoáng hơn về mọi việc. Allowans khoảng hơn 200$ chưa có ngay thì cũng đã sao, vẫn còn tiền lương cơ mà, cũng chưa thể chết đói ngay được. đồ nấu ăn ko ra gì thì tiết kiệm tiền mua cái tốt hơn. Internet thì tớ vẫn đóng tiền đăng kí riêng để dùng mà chả cần họ cung cấp. Tất nhiên họ hứa làm mà ko làm thì mình phải nói chuyện hẳn hoi với họ để giải quyết vấn đề một cách triệt để. Nhưng tự tớ thấy những vấn đề này ko phải quá to tát và ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích to lớn của mọi người nên mình cũng ko nên có suy nghĩ quá nặng nề và phản ứng thái quá mà làm cho chính cuộc sống của mình trở nên tăm tối và mệt mỏi hơn. Sang đây tớ học được cách suy nghĩ thoáng hơn. Ngày trước tớ rất hay lo, cứ có chuyện gì tớ lại cuống lên. Như hum vừa rùi máy tính của tớ phải cài lại win, mọi lần ở nhà cài lại máy đều có Hường cài lại các chương trình rùi từ điển cho tớ, bây giờ thì làm gì có ai. Nhưng rùi thì tớ cũng tự lần mò và tự mình làm được. Lần này tớ bĩnh tĩnh lắm ko cuống lên nữa. Đấy! quan trọng là mình nhìn nhận mọi việc như thế nào thui! Có thể những điều tớ nói trên đây nhiều bạn cho là quá tầm thường và chắc sẽ có nhiều người bảo rằng có thế mà giờ mới nhận ra nhưng đối với tớ nó vô cùng quan trọng và phải rất lâu tớ mới có thể hiểu được. bản thân tớ cũng phải tự mình trải qua, phải thất bại thì bài học đó mới thấm sâu được còn nếu chỉ nghe người lớn dạy bảo thì chắc chắn ko có tác dụng gì đối với tớ cả.

    Cuối cùng tớ muốn nói là tớ nhớ cả nhà nhiều lắm ý, ở nhà thì cứ “cầu nguyện” cho tớ cũng được để tớ nhanh được từ staff lên làm “boss” nhé;):D.

  6. Khoa - Petrolimex 26.04.2012 at 14:01 - Reply

    Ngoại Thương cũng như sinh viên các trường khác thôi, với tư cách là những nhà tuyển dụng nhân sự, chúng tôi cũng không quá câu nệ về sinh viên học trường nào. Cái quan trọng nhất để quyết định bạn có được nhận vào làm việc hay không? sẽ nhận được mức lương bao nhiêu? phụ thuộc nhiều vào trình độ, năng lực, kinh nghiệm và tố chất con người bạn. Đừng vì câu nói SV FTU ra trường không làm lương dưới 1000$ mà làm cho các bạn SV mộng tưởng hay có cái nhìn lệch lạc. Mình đã từng tuyển SV ĐH Dân lập Phương Đông, hay tệ hơn là ĐH Thành Nam biết học hỏi và có động lực phấn đấu thay vì một bạn FTU kênh kiệu, không biết mình là ai. Chia sẻ với các bạn như thế không có nghĩa mình coi thường SV FTU mà muốn mọi người nhìn nhận lại vấn đề một cách đúng đắn nhất!!

  7. Hội sinh viên lớp K48E 26.04.2012 at 23:08 - Reply

    Bạn Kính cận à, viết blog tuy có thể thêm vào ý kiến chủ quan của mình, nhưng ý kiến đó phải liên quan đến cái nội dung bài viết xíu nha.

  8. Ôi, Nguyễn Hùng Cường…
    A ko những giỏi về nhân sự mà còn giỏi về hacker nữa ạ… A hack được email của học trò người ta gửi cho cô giáo. Bội phục, bội phục!!! Nhân tiện cho em hỏi hồi xưa a học trường nào ạ? Em đang học 12, muốn thi vào Ngoại Thương mà sợ rớt vì điểm cao lại được mấy bài viết của a cho tỉnh ngộ. Hồi xưa có thi Ngoại Thương ko a?

Trả lời Mama Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *