Aikido và Nhân sự ….

Những ngày đầu hè oi ả đã bắt đầu. Tôí nay sau khi ra nhà văn hóa để trang trí chuẩn bị cho ngày 22/05 – bầu cử các cấp, thay vì đi hát hò với lớ aikido tôi lại về nhà và ôm lấy chiếc máy tính què cụt của mình. Sở dĩ tôi gọi chiếc máy tính của tôi què cụt vì giờ nó đang bị hỏng bàn phím. Và giờ tôi đang gõ những dòng này bằng ... con chuột. Quả là khó khăn và thật hạn chế tốc độ đánh máy nhưng không hề gì. Nhớ lại có lần nói chuyện với anh Hùng – chủ nhiệm câu lạc bộ aikido Thanh xuân, tôi đã từng nói sẽ viết một bài để so sánh giữ aikio và nhân sự. VẬy chủ đề hôm nay sẽ là: aikido và nhân sự. Bạn có bao giờ nghĩ rằng môn võ aikido và nhân sự lại có điểm tương đồng không?

Với tôi thì có. Nhân sự và Aikido đều là 2 thứ có duyên với tôi. Thực sự tôi đã thích học võ từ hồi còn bé thơ. Thích là một chuyện nhưng có học nó hay không thì lại là một chuyện khác. Đó là duyên và ngộ. Sở dĩ tôi nói thế là vì tôi có cơ địa không tốt để vận động mạnh. Xương của tôi bị giòn và tôi đã 2 lần gãy tay chỉ vì ngã. Cho nên các môn thể thao vận động mạnh tôi khó có cơ hội được tiếp xúc. Dù vậy điều đó không ngăn được tôi thích học võ. Lũ bạn cấp ba của tôi thỉnh thoảng vẫn rủ tôi đi tập thể hình. Và lần nào tôi cũng chỉ nói, "tao có tập thì sẽ chỉ học võ". Học võ được đưa vào danh sách những điều cần làm cho đến cuối đời. Tôi có thể cả đời sẽ không biết về võ nếu như không có cái duyên với aikido. Một lần nọ, đang làm việc thì ông anh vào chat và hỏi thăm. Bạn cũ lâu ngày không nói chuyện nên cũng dài dòng những câu chuyện ẩm ương ngày xưa. Ẩm ương thì cũng lan man sang chuyện học võ. Được lời như mở tấm lòng, ông anh liền khoe đang học võ aikido. Thoạt đầu tôi cứ nghĩ có lẽ môn võ này cũng như bao nhiêu môn võ khác đều cương như nhau thôi. Vì thế dù ông anh rất nhiệt tình chỉ chỗ nhưng tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua và hứa sẽ đi tập để anh vui lòng.

Cứ nghĩ là ông anh chỉ nhiệt tình vậy thôi nào ngờ, tuần nào anh cũng hỏi thăm và nhắn tin. Suốt một tháng như vậy. Cái tình như vậy mà tôi không đi thì thật phụ lòng người. VẬy là tôi thu xếp ngày đầu tiên của tháng tư để đến lớp võ. Tôi vẫn nhớ, bài tập đầu tiên của tôi là tập ngã. Một cảm giác được sống nốt những ngày trẻ thơ làm tôi bật cười và tôi tập ngã như một cậu bé. Tôi tập đến độ rách luôn chiếc quần bò. Đó là câu chuyện của hơn 2 năm về trước. Gắn bó với aikido hơn 2 năm, nhiều người tập cùng tôi lúc đó đã nghỉ. Chỉ còn lại tôi với những ký ức tuổi thơ và những nguyên lý hòa hợp trong aikido.

Tôi thích aikido không chỉ bởi tuổi thơ mà còn bởi cái tinh thần của nó. Vì có duyên với aikido nên tôi tự nhận thấy là mình có cái may mắn gặp đúng thầy. Thú thật, nếu bây giờ đi học aikido thì có lẽ tôi cũng sẽ bỏ. CÁi tinh thần xưa kia tôi tiếp cận giờ không được thể hiện nhiều bởi người hướng dẫn hiện tại nữa. Người thầy tôi có duyên chính là anh Sơn haso. Anh chính là người đầu tiên cho tôi thấy cái tinh thần của aiki. Tinh thần đó là hòa hợp. Đó là sự vui vẻ, sự ăn ý giữa người tấn công và người phòng thủ. Đó là niềm vui của trẻ thơ được vui đùa trên tấm thảm. Aiki không có hệ thống thi đấu thành tích vì vậy người đai trắng , đai đen, đai nâu đều như nhau trên sản tập. VÀ tôi còn nhớ, tập aikido là nếu một động tác khó thì bạn hãy cố gắng nhưng nếu không làm được thì hãy chờ động tác tiếp theo để cùng tập. Không ai phê phán bạn chỉ vì bạn không tập được động tác này hay động tác kia. ... Vâng với tôi aikido là niềm vui, tuổi thơ, sự cố gắng và sự hòa hợp giữa người với người. Tiếc thay tiếc thay. Người ta và cả tôi cũng không thể vứt bỏ những cái trần tục để bước vào sàn tập. Thế nên người ta mới cố gắng đưa những thứ trần tục vào sản tập.

Làm nhân sự , theo một cách nhìn nào đó thì là sự tiếp xúc giữ người với người. VÀ là cái duyên. Người ta có thể làm việc với nhau, cùng nhau thực hiện một mục tiêu với nhau là cái duyên gặp mặt. Phải có duyên nhiều lắm mới được như vậy. Được cùng nhau đi trên quãng đường đời. Khi làm nhân sự hay bất cứ việc gì tôi luôn cố gắng đưa tinh thần aiki vào đó. Đưa cái hòa hợp, ăn ý vào để làm việc. Kẻ tấn công người phòng thủ luôn trong một vòng tròn hoàn hảo khép kín. Tôi quý trọng cái duyên trong nhân sự. Là người làm trong cái phòng có thể thấy được cái duyên đó là một sự vinh dự. Chính vì cái duyên đó nên tôi nghĩ đã là làm nhân sự thì bạn nên là người có cái tâm nghĩ cho người khác. Thực tế tôi thấy và tôi đã nghe kha khá người nói với tôi họ thích nhân sự vì ... nó dễ làm và vì ... nó là bến đỗ an toàn cho cái gọi là ổn định. Tôi công nhận điều đó nhưng tôi sợ những lý do đó. Họ làm những công việc có thể tác động đến một khoảng đời con người mà họ lại không có tâm nghĩ cho người khác thì đáng sợ quá. Tôi chỉ đơn giản , bạn làm BHXH cho công ty. Họ nghỉ việc ở công ty, đáng lẽ nếu có sổ thì họ có thể làm được thủ tục BHTN nhưng chỉ vì bạn sợ sếp tổng nên bạn không quyết liệt vào xin chữ ký. VẬy là họ không có cái cơ hội được hưởng BHTN nữa chỉ vì bạn sợ hay sâu xa hơn là bạn không có tâm nghĩ cho người khác. Mở rộng hơn, đó chính là những người làm trong nhà nước. Nhìn một cách trung thực thì thực ra họ cũng chỉ là một lũ nhân viên quèn như chúng ta. Vậy mà họ tự cho mình cái quyền hơn người khác. Tôi không trách họ. Chỉ đơn giản là tôi nghĩ rằng họ chưa nhìn thấy cái duyên, cái sướng của sự hòa hợp.

...

One thought on “Aikido và Nhân sự ….

  1. Hay quá anh à! Em đã đọc khá nhiều bài viết của anh. Em là tay ngang mới vào nghề, lại ko được đào tạo trường lớp bài bản. Nhưng hầu như những cái mà em cần tìm hiểu đều nằm ở đây hết rồi. Mong rằng em sẽ tìm được nhiệt huyết trong nghề như anh.
    Rất cảm ơn anh !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *